Ông chủ Hoàng vừa bất ngờ vừa vui mừng, nói: “Không ngờ quý khách lại có tài này nữa, vậy tôi xin cảm ơn trước”.
Ngô Bình: “Không cần khách sáo, lần sau đến lại, ông chủ Hoàng có thể mời tôi thêm mấy món”.
Ông chủ Hoàng cười lớn, nói: “Không thành vấn đề”.
Ngô Bình thấy Chu Ngạo Quân, Liễu Kim Long vẫn còn đang tu hành thì nói muốn ở đó luyện hai mẻ đan dược, đương nhiên ông chủ Hoàng đó đồng ý liền, còn đặc biệt dành riêng một phòng cho cậu dùng nữa.
Hôm nay cậu đã mua không ít dược liệu, sau một lúc suy ngẫm, Ngô Bình quyết định luyện một loại đan dược hỗ trợ tu sĩ đột phá bí cảnh trước, đó là Nhập Bí Đan.
Trước đây cậu từng luyện Nhập Bí Đan nên lần này đã rất thuần thục, cậu nhanh chóng luyện được mẻ đầu tiên, được năm viên, hơn nữa còn là đan dược thượng thượng phẩm cấp năm. Đan dược được luyện ra ở mẻ thứ hai có hiệu quả càng tốt hơn, đạt đến cực phẩm cấp năm.
Cậu luyện liên tục hai mẻ rồi đưa đan dược thượng thượng phẩm cho Liễu Kim Long để ông ta đem ra sạp bán.
Liễu Kim Long cầm lấy bình đan dược, kích động hỏi: “Thưa cậu, đan dược này nên bán giá bao nhiêu là được?”
Ngô Bình: “Có sao cũng là đan dược thượng thượng phẩm, bán hai trăm ngàn tiền tiên một viên đi”.
Liễu Kim Long gật đầu: “Được, thuộc hạ đi bán ngay”.
Tiếp ngay đó, cậu lại bắt đầu nghiên cứu một loại đan dược khác, Bí Thai Đan. Với tu vi hiện giờ của cậu, muốn luyện Bí Thai Đan có chút khó khăn, may mà cậu có khá nhiều kinh nghiệm luyện đan nên mọi thứ không còn là vấn đề nữa.
Hiện tại cậu không có nhiều đan dược có thể dùng để luyện Bí Thai Đan, nhiều nhất chỉ có thể luyện được hai lò, vì vậy cậu đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ luyện hỏng mất đan dược.
Mẻ đan dược thứ nhất, cậu luyện được bốn viên Bí Thai Đan trung phẩm cấp bảy. Có được kinh nghiệm từ lần luyện đầu tiên, mẻ thứ hai cậu đã luyện được đan thượng phẩm cấp tám, hơn nữa còn luyện được năm viên.
Lúc này Chu Ngạo Quân đã tỉnh táo lại, cô ta vội nói: “Thưa cậu, giao cho tôi bán số đan dược này đi”.
Ngô Bình cũng tin tưởng cô ta, mỉm cười, nói: “Vậy thì phiền cô, cô hãy bán Bí Thai Đan trung phẩm bậc bảy trước, định giá mười lăm tỷ tiền tiên.
Chu Ngạo Quân gật đầu: “Được”.
Hai người đều đã lên núi bán thuốc, ông chủ Hoàng cười he he, bước qua, nói: “Không ngờ cậu còn là một thầy luyện đan lợi hại nữa, bái phục”.
Ngô Bình: “Ông chủ Hoàng quá lời rồi”.
Ông chủ Hoàng: “Thưa cậu, ở cách đảo Linh Tê hơn một ngàn mét có một hòn đảo, trên đảo có một cái hồ, bên trong có một con ba ba tinh. Con ba ba đó đã sống hơn một ngàn năm rồi, đã luyện được yêu đan. Nếu như cậu có thể dụ nó đến đây, tôi sẽ có thể bắt được nó, chúng ta làm một nồi canh ba ba, còn cậu thì cũng có thể dùng yêu đan của nó để luyện đan”.
Ngô Bình rất thắc mắc, hỏi ông ta: “Sao ông chủ Hoàng lại cứ muốn ăn thịt con ba ba đó?”
Ông chủ Hoàng nói: “Mấy năm nay, tôi nuôi rất nhiều thú cưng trên đảo nhưng con ba ba đó đã ăn mất của tôi hai con chó, một con chim ưng. Nếu không phải vì tôi không thể rời khỏi đảo thì tôi đã đi giết nó từ lâu rồi”.
Ngô Bình vừa nghe thấy nguyên nhân thì hỏi: “Canh ba ba ngon không?”
Ông chủ Hoàng liền khẳng định: “Chắc chắn ngon gấp mười lần mấy món ăn trước đó”.
Ngô Bình bỗng lên cơn thèm, nói: “Được, để tôi thử xem, tôi phải làm sao để dụ nó đến đây?”
Ông chủ Hoàng: “Con ba ba già đó thích ăn tu sĩ, chỉ cần ông tử đến gần đảo trong phạm vi mấy mét thì nhất định nó sẽ rời khỏi đảo để truy sát. Có điều cậu cũng phải cẩn thận, lỡ bị nó bắt được thì tôi không có cách nào ứng cứu đâu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó thì không đâu. Ông chủ Hoàng chuẩn bị đi, giờ tôi đi đây”.
Ngô Bình hỏi đường xong thì bay về phía ba ba tinh. Cậu bay được một đoạn thì quả nhiên nhìn thấy một hòn đảo khá lớn, cây cối trên đảo um tùm, ở giữa có một hồ nước rất to.
Cậu vừa bay đến bầu trời trên đảo thì liền có một luồng sáng đen từ dưới hồ phóng ra, ngưng tụ thành một cái chân khổng lồ màu xanh, vồ về phía Ngô Bình.