Ngô Bình: “Một người tập hợp được nhiều mỹ nhân như vậy, thực lực chắc chắn rất kinh khủng, chuyện người này không làm được, người khác lại càng không thể làm được”.
Lão tộc trưởng: “Chuyện đó thì không rõ. Nghe nói điều kiện để xóa bỏ phong ấn của mỹ nhân trong Sách Mỹ Nhân đều rất khó khăn, trong lịch sử có rất ít người làm được”.
Ngô Bình: “Lão tộc trưởng, đột nhiên ông lại nói cho tôi những chuyện này, chẳng lẽ Sách Mỹ Nhân nằm trong tay ông?”
Lão tộc trưởng khẽ gật đầu, từ trong người lấy ra một tập tranh mỏng, hai tay cầm lên giao vào tay Ngô Bình, ông ấy nói: “Công tử có ơn với thôn Linh Ẩn chúng tôi. Để bảo vệ thứ này mà chúng tôi vẫn luôn ở ẩn, đã chịu nhiều khổ cực. Nhưng tôi hiểu rõ, chúng tôi có ở ẩn thêm một vạn năm cũng không thể giải được phong ấn. Nếu đã chịu tội, thì tôi quyết định giao vật này cho công tử!”
Ngô Bình có chút bất ngờ, anh nhận lấy tập tranh, nói: “Lão tộc trưởng, thứ trân quý như vậy, sao tôi nhận được chứ?”
Lão tộc trưởng: “Công tử không cần lo nghĩ nhiều, sau khi thương lượng với người trong tộc thì chúng tôi cùng ra quyết định này”.
Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Ý của lão tộc trưởng là sau này sẽ không tiếp tục ở ẩn nữa?”
Lão tộc trưởng gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi muốn ra ngoài, sống cuộc sống của người bình thường”.
Ngô Bình: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không thể lấy Sách Mỹ Nhân không không được. Trong túi này có mười tỷ Tiền tiên, tộc trưởng hãy chia số tiền này cho người dân. Như vậy thì cho dù mọi người ra ngoài làm ăn hay mua đất buôn bán, cũng đủ dùng”.
Tộc trưởng giật mình: “Mười tỷ?”
Ngô Bình gật đầu: “Thôn mọi người có hơn hai trăm hộ, mỗi nhà có thể chia được bốn năm nghìn vạn. Ông nói với người dân, tiền nhất định phải cất kỹ, mỗi lần ra ngoài đừng mang quá nhiều. Hơn nữa, chuyện mọi người có tiền, cũng không thể để người bên ngoài biết, nếu không sẽ dễ dẫn kẻ xấu đến”.
Lão tộc trưởng vừa sợ vừa mừng: “Như vậy, thật sự quá nhiều. Công tử, cảm ơn anh!”
Ngô Bình nói: “Cũng chỉ là chút tiền, không thể sánh được với giá trị Sách Mỹ Nhân, xin cứ nhận lấy”.
Cuối cùng, lão tộc trưởng cũng nhận mười tỷ này, sau đó chia cho từng nhà, từng hộ.
Lúc lão tộc trưởng chia tiền, Ngô Bình lấy sách Mỹ Nhân ra. Mở sách Mỹ Nhân, anh cảm thấy sách này rõ ràng rất nặng, bên trên vẽ tổng cộng tám mỹ nữ, mỗi một mỹ nữ đều đẹp đến mức khiến đàn ông đều không thở nổi.
Thế nhưng, người thường chỉ nhìn thấy mỹ nhân, còn người trong nghề như Ngô Bình thì nhìn thấy đạo môn. Anh dùng con mắt nhìn thấu vạn vật thì thấy phía sau tám bức vẽ mỹ nhân có ẩn chứa một động thiên!
Phải biết rằng, nơi anh ở chính là Thanh Linh Động Thiên, bên trong khá rộng lớn. Mà trong sách tranh nhỏ này, lại có đến tám động thiên!
Ngô Bình nhìn ngắm tám mỹ nhân này, phát hiện bên cạnh một mỹ nhân mặc đồ lục trong đó có dấu hiệu một lò luyện đan. Chẳng lẽ, mỹ nhân này am hiểu luyện đan?
Anh đang nhìn bức vẽ mỹ nhân, thì bên ngoài vang lên âm thanh của Quan Oánh: “Công tử nghỉ ngơi rồi sao?”
Ngô Bình cất sách Mỹ Nhân, nói: “Oánh cô nương, mời vào”.
Quan Oáng bưng một hộp thức ăn đi vào, bên trong là món ăn ngon miệng mà cô ấy tự mình làm cho Ngô Bình. Hai ngày này, cơm mà Ngô Bình ăn đều là do cô ấy làm, tay nghề cũng không tệ.
Ngô Bình cười nói: “Oánh cô nương, cô vất vả rồi”.