Mắt Lưu Liên sáng lên, trước tiên mở một cái rương ra kiểm đếm từng thứ.
Ngô Bình ngồi một bên uống trà, ánh mắt Thạch Tất Đạt rất phức tạp, vì anh ta biết bảy rương này là đồ của Thượng tiên để lại.
Ngô Bình biết suy nghĩ của anh ta bèn nói: “Anh không nhìn lầm đâu, là bảy rương đồ đó đấy. Bây giờ tôi mua chúng đi, tất cả số tiền đó đều dùng để làm từ thiện”.
Thạch Tất Đạt khiếp sợ: “Bảy rương đồ này đáng giá mấy trăm tỷ, đều làm từ thiện cả?”
Ngô Bình: “Đây là ý của Thượng tiên, hơn nữa như thế ba rương đồ mà anh dùng đó cũng không thể tra được”.
Thạch Tất Đạt mừng rỡ nói: “Vẫn là cậu Ngô suy nghĩ chu toàn”.
Phải mất hơn mười phút, Lưu Liên mới đếm xong một rương đồ, quay lại bàn, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, chiếc hộp này chứa đầy thư pháp và tranh vẽ của các bậc thầy thời xưa, có ba mươi bảy bức. Đây là giá cả được đưa ra theo giá thị trường, cậu hãy xem qua”, nói rồi ông ta đưa một danh sách cho Ngô Bình.
Ngô Bình cầm lấy xem, phát hiện bức tranh rẻ nhất trong số đó có giá mấy chục triệu, bức đắt nhất trị giá bảy trăm triệu tiền Tống, tổng giá trị của ba mươi bảy bức tranh là ba tỷ chín trăm năm mươi triệu tiền Tống.
Cậu gật đầu: “Được, ông cứ tiếp tục”.
Mãi đến mười một giờ tối, Lưu Liên mới đánh giá xong tất cả bảo vật, bảy rương bảo vật cộng với một ít kho tang của Ngô Bình có trị giá bốn mươi tám tỷ sáu trăm ba mươi bảy triệu tiền Tống, tức là hơn hai mươi bốn triệu ba trăm mười ngàn tiếng Hạ, cuối cùng Lưu Liên gom cả lại thì được hai mươi lăm triệu tiền Hạ.
Số tiền này được chuyển thẳng vào vài tài khoản của quỹ từ thiện do Ngô Bình cung cấp. Không đến mười phút, Âu Dương Chí Viễn đã gửi tin nhắn đến bảo đã nhận được hai trăm năm mươi tỷ.
Nhìn thấy số tiền thu được, Ngô Bình cười nói: “Ông chủ Lưu, hợp tác vui vẻ”.
Lưu Liên nói: “Hợp tác vui vẻ, sau này cậu Ngô có đồ gì cứ tìm tôi”.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Ngô Bình và Thạch Tất Đạt chào tạm biệt.
Hai người vừa đi, nụ cười trên môi Lưu Liên biến mất, hỏi một ông lão bên cạnh: “Mấy thứ này đều trên “Sách quý Thiên Hạ” sao?”
Ông lão gật đầu: “Trong bảy rương đồ thì có hai rương là bảo vật trên Sách quý Thiên Hạ ghi chép”.
Lưu Liên: “Ba mươi năm rồi, cuối cùng mình cũng tìm được manh mối, lập tức báo với Thượng Đỉnh, hành động trước khi trời sáng”.
Ngô Bình và Thạch Tất Đạt ở lại một lúc, sau đó quay về Tam Tinh Trại.
Lúc này đã là giữa trưa, Ngô Bình tiếp tục hoàn thành kiếm điểm vô thượng của cậu.
Ba giờ sáng, cậu bỗng mở mắt ra, sau đó đẩy ra đi ra ngoài, bay đến trên bầu trời Tam Tinh Trại.
Ở trên trời cao nhìn xuống, cậu nhìn thấy có mấy chục người phi độn đến từ phía xa.
Đám người này đều cảm nhận được khí tức của Ngô Bình, đều dừng trước mặt cậu không xa.
Ngô Bình đưa mắt nhìn sang, người đến có ba mươi bốn người, có Lưu Liên ở trong đó.
Sắc mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Ông chủ Lưu, lẽ nào ông tính nhầm nên lại đến tìm tôi?”
Lưu Liên cười nói: “Cậu Ngô, tôi đến là muốn nhờ cậu giúp”.
Ngô Bình: “Ông nói tôi nghe thử xem, nếu có thể làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp”.
Lưu Liên: “Tôi muốn biết cậu lấy bảy rương kho báu đó ở đâu”.
Ngô Bình: “Mua bán thì đừng hỏi xuất xứ, ông chủ Lưu hỏi rõ như thế là muốn phá vỡ quy tắc”.
Lưu Liên thở dài: “Thật xin lỗi, tôi phải biết nguồn gốc của bảy kho báu đó. Nếu cậu Ngô không nói thì bọn tôi chỉ có thể thất lễ”.
Ngô Bình nhíu mày: “Các ông hỏi thế là có mục đích gì?”