Toàn bộ người phục chế đều đang tìm kiếm Ngô Bình, nhưng Ngô Bình thật sự thì đang ở trong đám bọn họ, tranh thủ xử lý từng người. Dần dần, mười người phục chế càng lúc còn lại càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ba người.
Các người phục chế sớm đã phát hiện bất thường, lập tức cảnh giác, không còn tiến lại gần nhau nữa mà bắt đầu đề phòng lẫn nhau.
Đột nhiên, Ngô Bình lao về phía người chính giữa, cao giọng nói: “Chính là anh ta!”
Hai bên lao vào nhau, lại âm thầm nói với đối phương: “Lý Tứ, Lý Lục mới là giả, bây giờ tôi đang cố ý ra tay với đối phương để lừa đối phương, lát nữa chúng ta nhân cơ hội lại gần anh ta, liên thủ giết chết anh ta!”
Trí thông minh của Lý Tứ cũng không thấp, anh ta nói: “Sao tôi tin anh được?”
Ngô Bình: “Anh quan sát kỹ đi, chữ số trên góc áo Lý Lục, nét chữ không giống với chúng ta!”
Thì ra, trước đó anh đã thừa nước đục thả câu, thay đổi chữ số trên góc áo mấy người, khiến số của bọn họ và những người còn lại khác nhau, nhưng không nhìn kỹ thì rất khó nhận ra.
Lý Tứ nhìn sang, đúng thật, con số góc áo của Lý Lục và của anh ta có chút khác nhau, còn số trên người Ngô Bình thì lại giống với anh ta.
Anh ta tin ngay, rồi nói: “Được, chúng ta phối hợp!”
Vì thế, hai người cố ý lại gần Lý Lục, sau đó đột nhiên ra tay, hai bên tấn công trước sau Lý Lục. Bị hai người thực lực ngang mình tấn công, Lý Lục đương nhiên không phải đối thủ, không bao lâu đã bị hai người giết chết.
Thế nhưng, với mưu kế của Ngô Bình, Lý Tứ bị Lý Lục đánh một đòn trọng thương, ngay trước khi chết thì Ngô Bình nhân lúc đó, trở ngược, giết chết Lý Tứ.
Lý Tứ và Lý Lục vừa chết, hiện trường ngoài Ngô Bình thì chỉ còn một Lý Thập. Thế nhưng, hiện tại lại chính là lúc nguy hiểm nhất của Ngô Bình. Chỉ còn lại hai người, anh không thể giả mạo được những người phục chế kia nữa.
Quả nhiên, Lý Thập rất nhanh đã lao đến chém giết, hai bên bắt đầu một cuộc ác chiến.
Đánh chém đến mấy trăm chiêu, Ngô Bình dần dần di chuyển về một hướng, khi anh đến một vị trí nào đó, thì bỗng đánh ra một quyền. Kết quả, một quyền xuất hiện sau lưng Lý Thập, đánh vào tim từ phía sau.
Lý Thập bị trọng thương phun ra máu, anh lập tức dốc toàn lực chém giết về phía Lý Thập.
Sau khi Lý Thập chết, Uyển Nhi lập tức xuất hiện, nói: “Chúc mừng Lý công tử đã hoàn thành nhiệm vụ không gian cấp sáu, thành công giết chết mười bản sao của bản thân. Tiếp theo, anh sẽ có được toàn bộ tin tức của cảnh giới ẩn Bí Cảnh, có được tám pho tượng tiên”.
Nói xong, trên trời bỗng có một trang sách màu vàng rơi xuống, trang sách hóa thành một luồng sáng vàng, tiến vào trong đầu Ngô Bình, sau đó biến thành từng luồng thông tin, được anh tiếp nhận. Thông tin này liên quan đến cảnh giới ẩn.
Đồng thời, tám pho tượng cao chừng một trượng lơ lửng trước mặt anh, mỗi một pho tượng đều có luồng khí tức hùng mạnh, thậm chí anh còn cảm nhận, những pho tượng này đều có trí tuệ và sinh mệnh, thực lực chắc chắn trên cả anh!
Vội nhận lấy tám pho tượng, Ngô Bình nói: “Tiếp theo, tôi phải đến cấp bảy sao?”
Uyển Nhi: “Tiến vào không gian cấp bảy, cần phải đạt đến tu vi Bí Cảnh cấp tám”.
Ngô Bình ngây người: “Nói như vậy, hiện tại tôi không thể đi vào?”
Uyển Nhi: “Đúng vậy”.
Ngô Bình: “Uyển Nhi, ban đầu sư tôn tôi tiến vào cấp hai, tu luyện công pháp Thái Chân Đại Đế, tôi muốn biết các cấp sau của công pháp này, phải đến không gian cấp mấy?”