Tộc trưởng đứng ở cửa thôn chờ họ, thấy Ngô Bình biến mất thì hoảng sợ hỏi: “Thằng nhóc kia đâu?”
Đám thợ săn đồng loạt thở dài, một người mở miệng: “Để cậu ta chạy mất rồi”.
Tộc trưởng đang định chửi bọn họ bỗng ngây người, ánh mắt nhìn về phía sau đám thợ săn.
Chỉ thấy, Ngô Bình khiêng một cái túi lớn bước đi như bay xuống núi rồi tiến đến trước mặt tộc trưởng, nhếch miệng cười: “Tộc trưởng, tôi và bốn anh kia đi lạc, may mà tôi nhớ đường tự mình trở về được”.
Tất cả mọi người đều ngây người, nghĩ bụng lẽ nào tên nhóc kia bị úng não? Nếu đã chạy thì sao còn trở về?
Ngô Bình nói: “Tộc trưởng, có thể chuẩn bị một cái thùng gỗ lớn hơn cho tôi không? Tôi muốn tắm bồn!”
Ngây người một lúc, tộc trưởng nặn ra nụ cười, nói: “Không thành vấn đề! Chàng trai như cậu là người có danh dự, rõ ràng có thể bỏ chạy, nhưng cuối cùng cậu vẫn quay về. Tôi quyết định, kể từ bây giờ, chúng ta không coi chừng cậu nữa”.
Rõ ràng tộc trưởng không phải có lòng nhân từ, mà là cảm thấy Ngô Bình đủ thông minh, chắc chắn sẽ không bỏ trốn, nếu không anh sẽ không quay về.
Ngô Bình cười nói: “Cám ơn tộc trưởng. Nếu tôi đã đồng ý giúp mọi người kiếm tiền thì sẽ không bỏ đi trước”.
Thậm chí tộc trưởng cũng có phần cảm động, ông ta khẽ vỗ vai Ngô Bình: “Anh đúng là đứa trẻ tốt”.
Những người khác cũng rất cảm động, thậm chí cảm thấy Ngô Bình càng lúc càng nhìn thuận mắt.
Vì vậy, Ngô Bình được đổi sang một căn sân viện lớn hơn. Để chăm sóc tốt cho Ngô Bình, tộc trưởng cử ra vài người đến chăm sóc cho anh.
Sân viện rất rộng, vốn dung là để dùng khi cháu trai tộc trưởng lấy vợ, hiện tại thì tạm thời để cho Ngô Bình.
Rất nhanh sau đó, một cái thùng gỗ lớn nhất trong cả thôn, là dụng cụ tắm rửa do một thợ mộc trong thôn mới làm ra, được đưa vào trong sân viện Ngô Bình.
Có một thím đến nấu nước cho Ngô Bình, sau đó lại quét dọn sân viện, làm cho anh cả một bàn đồ ăn ngon miệng.
Thím ấy thực ra không quá lớn tuổi, cũng chỉ hơn ba mươi, vừa sinh đứa thứ tư, thân thể thím ấy cao lớn, làm việc nhanh nhẹn, Ngô Bình gọi thím ấy là thím Chu.
Lần này, Ngô Bình hái được hơn trăm gốc dược liệu, anh chọn ra một vài loại bỏ vào trong nước nấu. Đồng thời, anh lại lây sra mười ba loại dược liệu, dùng chậu thuốc để nấu, nấu thành nước dịch thì đổ vào trong chén.
Đợi nước sôi, anh cũng không hề tắt lửa, mà trực tiếp ngâm hẳn vào nước sôi. Nước rất nóng, nhưng chân khí trong cơ thể anh rất ít, có thể chống chọi với nhiệt độ này dễ dàng.
Ngâm một lúc, anh uống chén thuốc đầu tiên, sau đó nhắm mắt vận luyện.
Nửa tiếng sau, anh gọi thím Chu đến. Thím Chu là phụ nữ đã sinh con, cũng không có hứng thú gì với thiếu niên như Ngô Bình, thím ấy hỏi: “Công tử, cậu cần gì?”
Ngô Bình: “Thím Chu, thím nhìn thấy nồi thuốc kia không? Tôi đã thêm nước, thím đun sôi thuốc, sau đó đổ vào chén bưng lên cho tôi”.
Thím Chu tay chân thô kệch, nhưng làm việc nhanh nhẹn, không lâu sau, thuốc đã được nấu.