Tư Không Vũ: “Chủ nhân yên tâm, đây đều là binh sĩ tinh nhuệ, chỉ cần huấn luyện thêm chút nữa là có thể trở thành một thiết quân bất khả chiến bại rồi”.
Sau khi huấn luyện được một thời gian, Ngô Bình đã cử một triệu chiến sĩ trong số họ đến tu luyện ở Long Hổ Tiên Cảnh. Thiên Đạo ở Long Hổ Tiên Cảnh gần như hoàn hảo không có khuyết điểm, tu luyện ở đó có thể tiến bộ rất nhanh.
Một triệu tướng sĩ này tu luyện ba tháng ở Long Hổ Tiên Cảnh, sau đó quay lại Thất Châu rồi một triệu tướng sĩ khác luân phiên vào Long Hổ Tiên Cảnh.
Tâm tư của Ngô Bình đều tập trung vào việc quản lý Thất Châu ở Thái Thanh, hơn nữa anh đã lập ra Côn Luân Kiếm Cung thứ hai ở đây, có rất nhiều người dân sinh sống ở Thất Châu, Ngô Bình phát sách tu luyện cho họ để những người tư chất tốt có thể vào Kiếm Cung tu luyện.
Vân Tịch đang tu luyện Nghịch Thiên Cực Kiếm Kinh nên Ngô Bình để cô ấy đảm nhiệm vị trí cung chủ của Côn Luân Kiếm Cung ở đây, truyền dạy cho các đệ tử.
Vùng đất Thất Châu có sản vật vô cùng phong phú, dân cư đông đúc, quy mô lớn hơn Linh Xuyên, để thuận tiện cho việc đi lại, Ngô Bình đã xây dựng một vài trận vận chuyển giữa Linh Xuyên, Thất Châu và Ẩn Đảo để tạo điều kiện thuận lợi cho việc di chuyển của người dân ở khắp nơi.
Sau này người ở Ẩn Đảo có thể đến Linh Xuyên, cũng có thể đến Thất Châu, cũng như thế người ở Thất Châu cũng có thể đến Linh Xuyên hoặc Ẩn Đảo, ba nơi này có thể liên lạc với nhau.
Hôm nay sau khi huấn luyện xong, Tư Không Vũ đến báo cáo với Ngô Bình: “Chủ nhân, ba vị vua trên Ẩn Đảo được Đông Hải Long Cung trợ giúp nên những năm gần đây họ đuôi to khó vẫy, ngày càng không phục với nhà họ Tư Không bọn tôi”.
Ngô Bình: “Tôi cũng cảm nhận được. Tư Không Vũ, ông có cách nào hay không?”
Tư Không Vũ: “Sở dĩ tôi vẫn không làm gì là vì thế lực của Tam Vương rất lớn, hơn nữa vẫn luôn là người của mình, nội bộ có mâu thuẫn về lợi ích. Nhưng bây giờ thì khác rồi, chủ nhân đã xuất thế, vấn đề của Tam Vương có thể được giải quyết rất dễ”.
Ngô Bình: “Nói thế là sao?”
Tư Không Vũ: “Chủ nhân, Đông Hải Long Cung luôn muốn kiểm soát Ẩn Đảo nhưng họ là Thủy tộc, chúng ta là tộc người, huyết thống của hai bên khác nhau nên không thể đạt được mục đích. Nhưng bên phía Long Cung muốn gián tiếp kiểm soát Ẩn Đảo bằng cách kiểm soát Tam Vương. Thế nên vợ của Tam Vương đều là long nữ của Long Cung, con cái của họ có cơ thể là nửa rồng”.
Ngô Bình: “Như thế không lâu nữa Tam Vương sẽ dẫn trở thành huyết mạch của Long tộc, họ đã kiểm soát Ẩn Đảo tức là Long Cung có thể khống chế Ẩn Đảo”.
Tư Không Vũ: “Đúng thế, thế nên trước đó tôi rất đau đầu vì chuyện này, không tìm được cách đối phó. Bây giờ thì tốt rồi, chủ nhân chỉ cần đánh bại Tam Vương, giành lấy địa bàn của Tam Vương là được”.
Ngô Bình: “Chỉ sợ không đơn giản như thế, thực lực của Long Cung rất mạnh, một trong ba thế lực đỉnh cấp nhất của đại lục Côn Luân để đối phó lắm sao? Chuyện này phải giải quyết từ phần ngọn nguồn”.
Tư Không Vũ: “Chủ nhân có kế sách gì hay à?”
Ngô Bình: “Bên cạnh tôi có một con Chân Long, là huyết mạch cự long hỗn mang, tính ra thì tổ long của Đông Hải là chắt trai của ông ta”.
Tư Không Vũ ngạc nhiên: “Huyết mạch cự long hỗn mang? Vậy thành tựu sau này của nó chắc chắn hơn hẳn vị kia của Đông Hải”.
Ngô Bình: “Thế nên chuyện này có thể từ từ giải quyết, tôi đang chuẩn bị luyện chế Thuần Huyết Đan để nâng cao huyết mạch Tiểu Hoàng Long, đợi đến khi nó mạnh hơn, tôi sẽ giúp nó vào Đông Hải”.
Nói rồi anh bảo Tư Không Vũ tiếp tục canh giữ Thất Châu, còn anh thì về Linh Xuyên bằng trận vận chuyển.