Lục Kích ngoan ngoãn dập đầu với Ngô Bình: “Xin lỗi tiên sinh, xin tiên sinh tha cho tôi lần này”.
Ngô Bình: “Có câu núi cao còn có núi cao hơn, anh có thể ngông nghênh một nghìn lần, nhưng nếu gặp phải cao thủ nóng tính thì chỉ còn đúng một lần ngông ấy thôi”.
Lục Kích cúi xuống nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
Ngô Bình đòi lại công bằng cho Diệp Huyền nên gọi anh ta ra: “Xử lý hắn đi”.
Diệp Huyền cười nói: “Thôi ạ, dẫu sao cũng không có ân oán thù hằn gì, ban nãy đệ tử cũng đánh hắn một trận nên bớt giận rồi ạ”.
Ngô Bình chợt hỏi: “Anh là học viên của Bắc Viện à?”
Lục Kích đáp: “Vâng, tôi học ở đó một năm rồi, nhưng chỉ được dự thính thôi”.
Ngô Bình: “Lần trước là ai đã đánh bại các cao thủ của nước Mễ?”
Lục Kích sáng mắt lên nói: “Tiên sinh cũng biết ạ? Lần trước, là học trưởng Ngô Côn - một trong bốn đại cao thủ của học viện, à còn có nhóm của thầy Trương Ất nữa”.
Ngô Bình gật gù: “Một thời gian nữa, có lẽ tôi cũng đến đó dạy học một thời gian, anh có thể học tiết của tôi”.
Lục Kích mừng rỡ rồi nói: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình xua tay: “Hai người về đi”.
Lục Hoảng liên tục nói cảm ơn rồi dẫn con mình ra về.
Hai bố con họ ngồi lên xe xong, Lục Hoảng thở phào một hơi rồi nói: “May quá! May hôm nay con giữ được mạng đấy nhé!”
Lục Kích cúi đầu xuống nói: “Bố ơi, tuy người đó là Long chủ, nhưng cũng chưa chắc đã mạnh bằng chú, cậu ta cũng sắp đến Bắc Viện dạy học đó thôi”.
Lục Hoảng nổi giận: “Con thì biết cái gì? Bố có một người bạn làm việc cho Thánh nhân, cậu ta chẳng những có thực lực mạnh, mà còn có hẫu thuẫn là cường giả siêu cấp ngang hành với Thánh nhân đấy!”
Lục Kích run lên nói: “Cái gì? Cao thủ đẳng cấp ngang cơ với Thánh nhân ư?”
Lục Hoảng: “Chứ sao! Dù chỉ là suy đoán, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. À, khi bố đối mắt với cậu ta, tinh lực của bố như bị rút cạn”.
Lục Kích kinh ngạc: “Cậu ta mạnh vậy ư?”
Lục Hoảng: “Chắc chắn mạnh hơn chú con. Nghe đâu, Long chủ của Thiên Long là Thiên Sư rồi”.
Lục Kích kinh hãi nói: “Lẽ nào là Võ Quân?”
Võ Quân là gì? Là vua của võ thuật! thực lực trên cả Chân Quân.
Lục Hoảng nghĩ lại vẫn còn thấy hãi: “Dễ lắm! Lúc đó, bố tưởng cậu ta là vương của mãnh thú thời hồng hoang, khí tức vô cùng đáng sợ. Lần trước, bố đến gặp chú con, cũng được găp viện trưởng, khí tức của viện trưởng còn không đáng sợ bằng chàng trai này”.
Lục Kích ngẩn ra: “Sao thế được ạ? Võ Quân mạnh vậy sao?”
Lục Hoảng: “Bố cũng không rõ, hay cậu ta là Thần Quân?”
Nói đến đây, hai bố còn họ cùng hoảng hốt, coi như hôm nay họ gặp may vì Ngô Bình mát tính, không thì chắc đi chầu diêm vương rồi.
Ngô Bình không có hứng thú với các ngôi sai nên trò chuyện với Mỹ Ngọc mấy câu rồi ngồi uống rượu với Chu Thanh Nghiên.
Một lúc sau, Mỹ Ngọc chạy tới đưa điện thoại cho anh: “Anh Ngô Bình, có người tìm anh này”.