Hướng Chính Nhất nghe thấy một giọng nói lạ lẫm thì lập tức căng thẳng rồi hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình ngồi xuống đối diện với ông ấy, bóng tối không thể cản tầm nhìn của anh nên anh có thể nhìn thấy rõ Hướng Chính Nhất.
Ông ấy khoảng 50 tuổi, mặt tròn, mày rậm, tình trạng sức khoẻ rất tệ, sắp sụp đổ đến nơi rồi.
“Tôi là người đến giúp ông”, anh nói.
Hướng Chính Nhất trợn trừng mắt: “Anh có thể giúp tôi ư?”
Ngô Bình: “Đúng, trên đời này chỉ còn tôi giúp được ông thôi”.
Hướng Chính Nhất hừ nói: “Sao tôi tin anh được?”
Ngô Bình: “Không tin cũng không sao, tôi được người ta nhờ, nếu ông từ chối thì tôi sẽ đi luôn”.
Hướng Chính Nhất vội hỏi: “Ai nhờ anh?”
“Tôi không nói được”, Ngô Bình: “Nói chung là một người muốn cứu ông”.
Hướng Chính Nhất trầm mặc một lát rồi hỏi: “Anh định giúp tôi thế nào?”
Khi mới vào, Ngô Bình đã phát hiện Hướng Chính Nhất bị ai đó hạ ám thủ, ám thủ của người đó rất mạnh, dù tu sĩ Địa Tiên đến đây cũng không thể hoá giải được.
Anh nói: “Tôi sẽ giúp ông bình thường trở lại, không còn sợ âm thanh và ánh sáng nữa”.
Hướng Chính Nhất run lên, như nhìn thấy một tia sáng trong bóng tối: “Anh giúp được tôi thật ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Hướng Chính Nhất mừng rỡ: “Anh bạn, nếu anh giúp được tôi, tôi sẽ cho anh tất cả mọi thứ anh muốn”.
Ngô Bình nói: “Đúng là tôi sẽ không giúp không công, nghe nói nhà họ Hướng từng có một quân phiệt, đã trộm được nhiều mộ cổ, đúng không?”
Đường Minh Huy từng kể cho Ngô Bình biết chuyện này.
Hướng Chính Nhất gật đầu: “Đúng, xem ra anh rất hiểu về nhà họ Hướng chúng tôi. Ông cố của tôi là đốc quân Giang Nam nên có địa vị rất cao”.
Ngô Bình: “Ông ấy có để lại thứ gì cho ông không?”
Đường Minh Huy còn kể trong một lần say rượu, Hướng Chính Nhất đã nói nhà mình có một kho báu giấu trong Hướng Viên. Năm xưa, ông cố của Hướng Chính Nhất đã trắng trợn vơ vét nhiều của cải, đào mộ cổ và lấy được nhiều đồ quý, sau đó giấu đi.
Về sau, nhà họ Hướng phất lên được cũng là nhờ đó.
Hướng Chính Nhất trầm mặc, một lát sau mới thở dài nói: “Anh muốn lấy kho báu của nhà họ Hướng ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chỉ một phần thôi”.
Hướng Chính Nhất vội hỏi: “Một phần là bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Tôi không phải người tham lam, tôi chỉ lấy một túi thôi, nhét được bao nhiêu thì nhét”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ lấy một túi đồ, Hướng Chính Nhất lập tức không còn lo lắng nữa. Nhà ông ấy có rất nhiều đồ, chỉ một cái túi thì nhét được bao nhiêu? Cùng lắm chỉ vài trăm thứ thôi.
Ông ấy nói: “Được, tôi đồng ý điều kiện của anh”.
Ngô Bình: “Ok”.