Ngô Bình bảo Thiên Tuyết Linh Kiều đứng yên tại cỗ, còn mình thì chậm rãi đáp xuống bãi cỏ. Một bước, hai bước, khi anh bước xong bước thứ ba thì đột nhiên có vô số sợi dây màu đen chui từ dưới thảm cỏ lên, sau đó quấn lấy người Ngô Bình và kéo xuống lòng đất.
Phăng!
Thấy mình sắp bị kéo xuống dưới, Ngô Bình giơ một tay lên chém đứt các sợi dây rồi vùng ra, sau đó anh nắm các sợi dây bên dưới bằng tay còn lại rồi dùng sức kéo. Mặt đất nứt ra, một thứ kỳ quái trông như con nhím bị kéo từ dưới đất lên. Các thứ như sợi dây màu đen chính là gai mọc trên lưng nó.
Con quái vật kêu lên đang định phản kháng thì đã bị Ngô Bình tát cho ngất xỉu.
Thiên Tuyết Linh Kiều chạy đến nhìn rồi nói: “Một thứ bé như vậy mà có sức mạnh ghê gớm, nếu không phải anh thì chắc đã bị nó xơi tái rồi”.
Ngô Bình nhìn xuống dưới thì thấy có một cái hang rất lớn, cao cỡ một người trưởng thành. Anh nhảy xuống thì tìm thấy rất nhiều thứ vụn vặt, có binh đao, cũng có khí vật hay thậm chí còn có khá nhiều không gian trữ đồ. Xem ra con này đã ăn thịt khá nhiều tu sĩ.
Anh nói: “Em đừng coi thường nó, ít nó cũng trải qua hai kỷ nguyên rồi đấy”, nói xong, anh gom hết đồ ở đây lại rồi ném con quái vật về hang, chứ không giết nó.
Đi qua thảm cỏ, hai người còn thấy phong cảnh đẹp hơn, một thác nước cao cả trăm mét, cạnh đó có một cây ăn quả kết trái giống quả táo, trái vừa to vừa đỏ, mùi thơm còn bay xa.
Thấy thế, Thiên Tuyết Linh Kiều tò mò: “Quả gì thế nhỉ?”
Ngô Bình: “Muốn ăn không? Anh hái cho em một quả nhé!”
Nói xong, anh đi về phía cái cây. Nhưng vừa đến nơi thì đã có một bóng đỏ lao từ trên cây xuống.
Chát!
Ngô Bình ra tay rất nhanh và đánh bay nó đi. Sau khi thứ đó rơi xuống đất thì anh mới nhìn rõ ra là một con quai vật đầy lông lá có tám tay, còn cái mặt thì như đầu lâu khô, răng nó rất nhọn, lông trên người màu đỏ, đôi con ngươi như có quỷ hoả.
Đánh nó một phát xong, Ngô Bình cảm thấy tay mình tê rần, anh hơi nhíu mày rồi nhìn nó hỏi: “Ngươi giỏi đánh đấm lắm hả?”
Hỏi xong, anh thả A Ly ra.
A Ly vừa ra ngoài thì đã lườm con quái vật rồi cười nói: “Chủ nhân, con này trông ngon quá, em ăn nhé?”
Ngô Bình: “Cứ tự nhiên”.
Con quái vật vừa trông thấy A Ly đã run như cầy sấy, thấy cô ấy bước về phía mình thì lập tức co giò chạy. Song, nó vừa chạy được vài mét thì đã bị A Ly tóm được, lực sinh mệnh trên toàn thân nó đã bị hút ra ngoài rồi hoá thành một ảo ảnh vào bị A Ly hấp thu. Sau đó, thi thể của con quái vật nằm dưới đát và biến thành một đống cát vàng.
Nó chết rồi, Ngô Bình mới trèo lên cây rồi hái hết quả xuống, sau đó chia cho Thiên Tuyết Linh Kiều và A Ly mỗi người một quả, số còn lại anh cất đi để mang về cho người nhà ăn.
Thiên Tuyết Linh Kiều cắn một miếng thì thấy quả này rất ngọt, ngoài ra còn chứa sức mạnh kỳ diệu, rất có ích cho cơ thể và thần hồn.
Ăn xong, Ngô Bình đi đến gần đầm nước bên dưới thác để rửa mặt, anh vừa vốc nước lên thì đã ngây ra rồi nếm thử một ngụm, sau đó kinh ngạc nói: “Ở đây có nước thần Thái Sơ”.
A Ly tò mò nhìn lên thác nước rồi nói: “Chủ nhân, thượng nguồn ở trên kia”.
Ngô Bình lập tức leo lên trên, xung quanh đây vốn có vài linh sinh đáng sơ, nhưng khi A Ly xuất hiện, chúng đều tránh đi thật xa.