Chu Huyền Cổ là một đạo Tổ, thực lực cực mạnh, còn Ngô Bình thoạt nhìn chỉ là một tu sĩ Địa Tiên thôi. Tuy anh đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng Linh Tê Đan Tông có nền móng vững chắc nên sẽ có nhiều tài năng để thi triển. Nếu không thì họ đã chẳng đứng vững đến tận hôm nay.
Chu Huyền Cổ nói: “Tôi kính trọng tài luyện đan của đại sư. Tôi đã xem đan dược của cậu rồi, trình độ luyện chế rất cao siêu, thậm chí còn hơn cả tôi. Thầy luyện đan chúng ta luôn kính trọng người giỏi hơn mình mà”.
Ngô Bình: “Gì thì tôi không dám nói, nhưng riêng về luyện đan thì tôi chỉ phục sư phụ mình thôi”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Nhưng tiếc là người khác không biết trình độ của cậu”.
Ngô Bình: “Ý của tông chủ là tôi nên cho mọi người thấy tài năng của mình ư?”
Chu Huyền Cổ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, tuy đại sư là đại sư luyện đan cấp năm sao, nhưng vẫn chưa có quan hiệu”.
Ngô Bình: “Quan hiệu ư?”
Chu Huyền Cổ: “Quan hiệu dành cho thầy luyện đan trên cấp năm sao, mà thầy luyện đan ở cấp này cực hiếm, cấp sáu sao còn ít hơn. Một thầy luyện đan có thể tiến vào cấp sáu sao thì có thể lưu lại con dấu của mình trên đan dược. Con dấu này có tên riêng nên được gọi là quan hiệu”.
Nghe xong là Ngô Bình hiểu ngay, là một thầy luyện đan nên anh biết lưu lại con dấu của mình trên đan dược thật ra là một cách tăng hiểu quả cho đan dược, cũng là cách bảo vệ cho nó. Đan dược có quan hiệu sẽ bán được với giá cao hơn.
Thật ra, anh muốn có quan hiệu lâu rồi, nhưng danh tiếng của anh chưa đủ lớn nên chưa đủ tư cách sở hữu quan hiệu. Hiện giờ, Chu Huyền Cổ nhắc đến chuyện này đúng như một lời cảnh tỉnh với anh.
Anh nói: “Nhưng trước đó, tôi cần trở thành thầy luyện đan sáu sao đã”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Linh Tê Đan Tông có một hội quán luyện đan, hơn nữa cấp bậc còn cao nhất, đại sư có muốn thử không?”
Ngô Bình muốn nên nói ngay: “Được”.
Chu Huyền Cổ cười nói: “Không vội, chúng ta cứ uống trà đã. Nếu đại sư cần tôi giúp gì thì cứ nói, nhất định tôi sẽ cố hết sức”.
Ngô Bình bê tách trà lên nói: “Tông chủ Chu, tôi chỉ muốn bán đan dược kiếm chút tiền thôi”.
Chu Huyền Cổ: “Nếu chỉ có một mình cậu luyện đan bán thì sẽ chậm trễ việc tu luyện đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Ông muốn nói gì?”
Chu Huyền Cổ: “Nếu đại sư tin tưởng Linh Tê Đan Tông thì sau này cứ giao đan dược của cậu cho chúng tôi bán. Đương nhiên việc bán đan dược cũng cần nhân viên và tiền của nên chúng tôi sẽ thu 20 phầm trăm tiền lãi”.
Ngô Bình: “20 phần trăm? Các người kiếm tiền ngon quá nhỉ!”
Chu Huyền Cổ: “Ngoài mặt thì cậu mất 20 phần trăm lợi nhuận, nhưng thật ra cậu còn kiếm hơn bọn tôi”.
Ngô Bình: “Tôi kiếm kiều gì?”
Chu Huyền Cổ: “Bán đan dược cần kỹ xảo nên cần nhiều nhân viên, ví dụ cậu bán Khai Khiếu Đan với giá 100 nghìn Thần Long, nhưng nếu để chúng tôi bán thì ít cũng phải 150 nghìn, thậm chí còn lên đến 200 nghìn. Nhưng khi chỉ bán được với giá 150 nghìn, sau khi chiết khấu cho chúng tôi 20 phần trăm rồi thì cậu vẫn còn 120 nghìn về tay cơ mà”.
Ngô Bình: “Chúng ta mới gặp nhau lần đầu đã bàn chuyện hợp tác có phải sớm quá không?”