Ngô Mi đột nhiên thu lại xấp thẻ poker trên bàn rồi cúi đầu nói: "Em không muốn chơi nữa".
Ngô Bình vội vã hỏi: "Ngô Mi em sao vậy?"
Ngô Mi ngẩng mặt lên, mắt đã đỏ hoe đáp: "Anh, em nhớ bố".
Câu nói của cô bé khiến lòng anh chua xót. Đúng vậy, chẳng lẽ anh không nhớ bố? Khi còn nhỏ, bố là chỗ dựa an toàn nhất, vững chãi nhất của Ngô Bình. Khi anh lớn hơn một chút thì bố cố gắng hết sức để đáp ứng mọi nguyện vọng của anh.
Giờ anh càng lớn, càng giỏi giang thì lại càng thường xuyên nhớ bố hơn. Người đàn ông ấy bình phàm giản dị, không giỏi thể hiện tình cảm nhưng lúc nào cũng âm thầm hy sinh tất cả cho gia đình.
"Anh, anh lợi hại như vậy, liệu có cách nào đưa bố trở về bên cạnh chúng ta được không?", Ngô Mi nhỏ tiếng nói, nhưng rõ ràng cô bé cũng biết đây là chuyện không thể nào.
Ngô Bình nghe xong thì lắc đầu ngay: "Tiểu Mi, người thường sau khi chết đi, hồn phách sẽ đi vào luân hồi. Hiện giờ bố trông như thế nào, chỉ sợ không ai..."
Chưa nói xong câu thì Ngô Bình đột nhiên nheo mắt lại, nhanh chân bước về phía thư phòng.
Ngô Mi đuổi theo hỏi: "Sao vậy anh?"
Ngô Bình đáp: "Tiểu Mi, em đi tìm mẹ đi, anh có việc phải làm".
Ngô Mi rất nghe lời, gật đầu rồi đi tìm Trương Lệ.
Ngô Bình lấy ra đồng tiền phép gieo một quẻ. Lần gieo quẻ này, anh lờ mờ nhìn thấy sơ đồ quẻ tượng thứ tư. Đột nhiên anh sáng mắt lên, lẩm bẩm: "Hồn phách của bố vẫn còn, hơn nữa còn rất toàn vẹn!"
Ngô Bình không khỏi nghĩ tới tổ chức bí mật của Địa Phủ kia. Nếu nhờ Đế Tân giúp đỡ, không biết có thể tìm thấy hồn phách của bố anh hay không?
Anh lấy trong người ra một cây hương, đốt lên rồi niệm một đoạn chú. Hương này là Đế Tân đưa cho anh, nói khi nào có việc gấp thì có thể dùng nó để triệu hồi ông ấy.
Sau khi đốt hương được năm phút, một luồng gió âm thổi vào phòng rồi một bóng người mờ mờ xuất hiện. Đó chính là Đế Tân.
"Cậu tìm tôi có việc gì sao?", giọng Đế Tân có vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Ngô Bình: "Đế Tân, tôi muốn nhờ ông giúp một việc. Bố tôi đã mất nhiều năm, tôi không biết hồn phách của ông ấy có còn hay không. Liệu ông có thể giúp tôi điều tra chuyện này không?"
Đế Tân: "Bố cậu là người thường hay người tu luyện?"
Ngô Bình: "Bố tôi chỉ là người thường".
Đế Tân cười lạnh: "Người thường sau khi chết hồn phách không thể tồn tại đến bây giờ".
Ngô Bình: "Tôi đã gieo quẻ rồi, quẻ nói hồn phách của bố tôi vẫn còn, hơn nữa còn rất toàn vẹn. Tôi nghi ngờ bố tôi đã bị thu nạp vào Địa Phủ của các ông".
Đế Tân không khỏi kinh ngạc: "Còn có chuyện như vậy sao? Nhưng ở Địa Phủ có tới hàng chục tỷ âm hồn, muốn tìm một hồn phách như vậy không khác gì mò kim đáy bể".
Ngô Bình: "Tôi có một cách! Tôi có thể tạo ra một loại hương dẫn hồn, chỉ cần đốt nó lên là sẽ tìm thấy vị trí của bố tôi!"
Đế Tân: "Nếu có hương dẫn hồn thì tôi có thể giúp cậu chuyện này".
Ngô Bình: "Được! Mấy ngày nữa phiền ông tới đây thêm một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ đưa hương cho ông!"
Đế Tân: "Nhưng chẳng lẽ cậu bảo tôi giúp không công? Nếu tôi tìm thấy bố cậu thì cậu cũng phải giúp tôi tìm Cửu đỉnh không công!"
Ngô Bình: "Được!"