Mắt Tần Cự Phong sáng rực nói: “Chủ võ quán, nếu võ quán chúng ta có thể đánh bại Võ trường Heisei, Hoàng đế sẽ tự mình ban phát phần thưởng”.
Ngô Bình động lòng: “Còn có phần thưởng à?”
Tần Cự Phong: “Đương nhiên. Ba mươi năm trước, giới tu chân của nước ta đã từng có một trận đại chiến với tu sĩ Phù Tang, kết quả là tổn thất nặng nề. Kể từ đó, hai nước bắt đầu trở thành thù địch, mặc dù bây giờ đã hòa nhã hơn, nhưng từ quan chức đến người dân, hai bên vẫn còn giữ ý chí so đấu”.
Ngô Bình rất tò mò: “Ba mươi năm trước tu chân đại chiến sao? Nguyên nhân là gì?”
Tần Cự Phong: “Chủ võ quán, cậu cũng biết rằng thế giới này ngoài mặt là một nền văn minh công nghệ, nhưng Tu Hành Giới mới là thế lực khống chế trật tự. Nước Phù Tang luôn có tham vọng với Hạ Quốc chúng ta, cuộc xung đột lần đó chẳng qua chỉ là một lần thăm dò của Phù Tang. Cuộc thăm dò lần đó, Hạ Quốc vốn dĩ bị thua cuộc, nhưng vào thời khắc quan trọng lại có một cường giả xuất thế, một người một kiếm tàn sát ba ngàn tu sĩ Phù Tang khiến người Phù Tang khóc lóc kêu cha gọi mẹ, rút khỏi Hạ Quốc trong vòng một ngày, từ đó không dám vào Hạ Quốc nửa bước”.
Ngô Bình trợn to mắt: “Giết chết ba ngàn tu sĩ Phù Tang, mạnh thế à! Người này là ai, tu sĩ Tiên Giới sao?”
Tần Cự Phong lắc đầu: “Người đó không có lai lịch gì nhưng lại rất tài năng, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi ông ấy đã mạnh mẽ vươn lên. Sau trận chiến Phù Tang, danh tiếng của ông ấy lan khắp thiên hạ, được một thế lực siêu cấp ở Linh Tiêu của Tiên Giới nhận làm đệ tử xuất sắc. Nghe nói bây giờ ông ấy là một người xuất sắc trong ở Linh Tiêu Tiên Giới”.
Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Nói thế hình như Tiên Giới cũng không quản được các cuộc tranh đấu ở thế tục”.
Tần Cự Phong: “Ừ, dù sao thì đằng sau Phù Tang cũng có Tiên Giới Phù Tang, nếu ngay cả các thế lực của Tiên Giới cũng nhúng tay vào, tình hình sẽ trở nên khó kiểm soát”.
Ngô Bình ăn một chút đồ rồi quay lại nơi đó tiếp tục tu luyện bí kỹ.
Lần này cậu dung hợp chín loại bí lực, lĩnh ngộ được một bí kỹ mạnh hơn tên là Tam Tuyệt Thần Kiếm. Các động tác của bí kỹ này khá đơn giản, toàn bộ sức lực đều dùng để rút kiếm, ra kiếm và thu kiếm, thế nên rút kiếm lợi hại, ra kiếm lợi hại, thu kiếm cũng lợi hại.
Lúc này, một khi Ngô Bình thi triển Tam Tuyệt Thần Kiếm, người ngoài không thể nhìn thấy được cậu xuất kiếm thế nào, chỉ có thể nhìn thấy một tia kiếm quang nhàn nhạt lóe lên, ba mươi sáu vết nứt màu đen xuất hiện ở trong không khí. Kiếm của cậu rất nhanh, nhanh đến nỗi có thể cắt xuyên không gian.
Ngay sau đó, cậu lại tu luyện bí kỹ thứ ba. Bí kỹ này có thể phát ra mười hai loại bí lực, tung ra một quyền có thể khiến mười hai tầng sức mạnh lần lượt chấn động, mỗi một tầng cực kỳ manh, như trong núi có núi, trong tuyệt diệu còn có tuyệt diệu hơn, thế nên được cậu gọi là núi Thập Nhị Trọng.
Tu luyện thành công núi Thập Nhị Trọng, còn chưa kịp thử nghiệm uy lực thì Tần Cự Phong lại bước vào nói: “Quán chủ, bên kia đã đến, lão quán chủ đang giằng co với chúng”.
Ngô Bình cười mỉa: “Đi thôi”.
Lúc này lão quán chủ Chu Kỳ Phu đang đứng ở sân diễn võ, một người đàn ông ba mươi tuổi khoanh tay đứng ở phía đối diện, hai bên giương cung bạt kiếm, có thể đánh nhau bất cứ lúc nào.
Lúc này Ngô Bình nhanh chân bước đến nói: “Lão quán chủ, để tôi dạy dỗ cái tên ngông cuồng này”.
Lão quán chủ gật đầu rồi bước sang một bên. Ngô Bình nhìn người này hỏi: “Anh là Ken Kamiya?”
Người đàn ông mặc đồ võ sĩ Phù Tang, lạnh nhạt nói: “Đúng thế, nghe nói võ quán Liên Sơn các cậu có một vị quán chủ mới, tôi đặc biệt đến đây để được chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Anh muốn chỉ bảo, tôi có thể dạy anh, anh muốn học gì, chỉ cần nói”.