Cô bán bánh bao thấy cậu ăn nhanh thì đưa cho cậu bát nước, cậu thiếu niên nhận lấy rồi uống cạn.
Uống xong, câu lau miệng rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên có người vỗ vai cậu, tay người đó vừa chạm vào vai cậu thì cậu đã né ngay đi rồi quay lại nhìn người đó.
Người vỗ vai cậu là một người đàn ông trung niên, thấy tay mình chợt trống không, ông ấy không khỏi ngẩn người rồi cười nói: “Phản ứng nhanh đấy”.
Cậu thiếu niên cảnh giác nhìn ông ấy rồi hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông: “Tôi là tiêu sư của tiêu cục Tứ Phương thuộc thành Lâm Thuỷ, ban nãy thấy cậu dùng kiếm quá giỏi nên rất ngưỡng mộ. Tôi đến tìm cậu vì muốn cậu gia nhập vào tiêu cục của chúng tôi”.
Cậu thiếu niên giao động: “Vào đó rồi có được phát lương không?”
Người đàn ông bật cười: “Có chứ, nếu không để mất hàng thì mỗi tháng sẽ được nhận một lạng bạc, còn nếu làm mất thì phải đền. Chúng tôi là tiêu sư bình thường, nhưng thu nhập mỗi tháng đều khoảng năm lạng bạc đấy”.
Một lạng bạc là 800 đồng, năm lạng thì là 4000 đồng. Cậu thiếu niên ngẫm nghĩ rồi thấy mình cần kiếm một công việc nên gật đầu luôn: “Được, tôi đồng ý”.
Người đàn ông vui mừng nói: “Tốt, đi theo tôi”.
Cậu thiếu niên đi theo ông ấy một đoạn thì đến đại viện của tiêu cục Tứ Phương, có rất nhiều người đang luyện thương, kiếm ở trong sân.
Ông ấy mời cậu thiếu niên vào trong một căn nhà ngói rồi hỏi: “Cậu tên gì?”
Cậu thiếu niên: “Trương Quân”.
Người đàn ông: “Trương Quân, sau này cậu sẽ là tiêu sư thử việc của chúng tôi, thời gian thử việc là một tháng, nếu chúng tôi thấy cậu phù hợp thì sẽ giữ cậu lại”.
“Tôi tự giới thiệu nhé, tôi là Hồng Cương - một trong các đội trưởng ở đây. Hàng không lớn lắm thì tôi sẽ phụ trách dẫn đoàn, sau này cậu hãy đi theo tôi, cứ gọi tôi là ông Hồng nhé”.
Một lát sau, có người mang y phục cùng một thanh trường kiếm của tiêu sư đến cho cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên: “Ông Hồng, tiêu cục có bao ăn không?”
Hồng Cương cười đáp: “Bao ăn bao ở, ăn bao nhiêu cũng được. Sao? Cậu vừa ăn năm cái bánh bao nhân thịt rồi mà vẫn chưa no à?”
Cậu thiếu niên xoa bụng rồi nói: “Chưa”, tu luyện nguyên khí xong, cậu ăn rất nhiều.
Hồng Cương: “Đi theo tôi”.
Ông ấy dẫn cậu thiếu niên đến nhà bếp, có mấy người đang ngồi chuận bị cơm chiều ở đây, nhìn thấy Hồng Cương thì ai cũng chào ông ấy.
Hồng Cương nói: “Lấy đồ ăn cho cậu ấy”.
Một đầu bếp béo tròn cười nói: “Được”.
Đầu bếp mở vỉ hấp, bên trong là màn thầu trắng ngần, sau đó đầu bếp lại mở một cái nồi ra, bên trong có thịt bò, người này cười nói: “Cậu cứ ăn tuỳ thích”.
Cậu thiếu niên không khách sáo mà cầm bát đũa lên đứng ăn luôn cạnh bếp. Đầu bếp cũng không để ý, chỉ nghĩ cậu thiếu niên chắc ăn được ba bát là căng bên bỏ ra ngoài luôn.
Khoảng nửa tiếng sau, đầu bếp tươi cười quay lại định xem cậu thiếu niên ăn xong chưa. Nhưng vừa vào đến nơi thì đã đứng hình, chỉ thấy cả lồng màn thầu đã hết sạch, nồi thịt bò chỉ còn lại ít nước suýt, cậu thiếu niên đang bỏ màn thầu vào nồi rồi ăn nốt.
Đầu bếp trợn tròn mắt nói: “Cậu ăn hết rồi à?”