Nhưng hắn ta chưa kịp thực hiện xong động tác thì đòn tấn công thứ hai của Ngô Bình đã đến, lần này anh tấn công cái búa.
Cheng!
Một tiếng động vang lên, cái búa vỡ làm ba đoạn rồi bay ra xa, người đàn ông thấy thế thì lập tức hoảng sợ.
“Xin tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân sai rồi!”, hắn quỳ xuống đất rồi dập đầu với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Anh định động vào người phụ nữ của tôi cơ mà? Định dùng tay nào?”
“Tiểu nhân không dám!”
Ngô Bình nổi giận: “Nói mau!”
Chát!
Anh tát cho hắn một cái đến bật máu.
Người đàn ông run lên nhưng không dám đánh trả, sau đó vội vàng giơ tay trái lên: “Tay này ạ, tiểu nhân sẽ chặt đứt nó”.
Nói rồi, hắn lấy một cái rìu nhỏ ra rồi chắt đứt tay trái của mình, máu tươi bắn ra. Nhưng kỳ lạ là máu chỉ chảy một lát là ngừng, vết thương cũng nhanh chóng biến mất.
Thấy thế, Ngô Bình híp mắt lại hỏi: “Hình như thể chất của anh rất đặc biệt, ở đây không thể hồi phục vết thương được đâu. Có phải một lát nữa tay trái của anh sẽ mọc lại không?”
Người đàn ông không dám giấu mà nói: “Xin công tử tha mạng, tiểu nhân sai rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Có phải thể chất của anh là Thiên Kiếp Bất Tử không?”
Người đàn ông nghe thấy thế thì tròn mắt nói: “Sao công tử biết?”
Ngô Bình: “Mỗi kỷ nguyên chỉ sinh ra một đến hai người có thể chất như anh rồi, hiếm lắm đấy. Thế này đi, tôi sẽ không giết anh, nhưng anh phải cho tôi 500 cân máu của anh”.
Người đàn ông nghe xong thì suýt ngất: “Không được đâu ạ, máu trên người tôi chưa quá nổi 150 cân, cho công tử nhiều thế thì tôi phải chết ba lần mới đủ”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi có Sinh Huyết Đan đây, anh vừa uống vừa đưa máu cho tôi. Chờ đi hết con đường này, chắc là đủ số tôi cần thôi”.
Người đàn ông đảo mắt hỏi: “Công tử, máu của tôi không đáng tiền, hay tôi cho công tử thịt của tôi nhé”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đừng giở trò khôn lỏi với tôi, máu của anh là giá trị nhất”.
Người đàn ông: “Công tử, thế anh lấy chậm chậm thôi nhé, không tôi sợ không sản sinh máu kịp”.
Ngô Bình lấy một nắm đan dược ra rồi nhét vào miệng hắn ta: “Yên tâm, cùng lắm mà mười tiếng nữa, tôi sẽ lấy đủ lượng máu cần”.
Nói rồi, anh lấy một cái ống ra rồi cắm một đầu vào mạch máu của người đàn ông, đầu còn lại thì cắm vào một cái thùng lớn rồi bắt hắn xách thùng. Người đàn ông mếu máo vừa hút máu ra vừa phải vác cái thùng đi theo Ngô Bình.
Họ đi được một đoạn thì người đàn ông thấy tốc độ sản sinh máu tương đương với lượng máu bị rút đi, vì thế hắn thở phào một hơi, ít ra không ảnh hưởng đến tính mạng.
Ngô Bình và Thiên Tuyết Linh Kiều lại đi tiếp thì thấy hai bên con đường cát vàng thẳng tắp bắt đầu xuất hiện 12 ngã rẽ. Nơi mà 12 ngã rẽ này đi tới rất mù mờ, nhìn không rõ cảnh vật.
Lúc này, máu của thể chất Thiên Kiếp Bất Tử đã được gom đủ 500 cân, Ngô Bình cất nó đi rồi nói: “Giờ anh lượn được rồi!”
Người đàn ông lập tức chạy mất dép.