Ảnh đi tới cạnh bàn, sau đó cầm bút lên, bắt đầu hoạ lại chân dung của Ngô Bình. Anh ta là một cao thủ Điền Thanh, chỉ với vài nét vẽ đã hoạ ra những nét nổi bật của Ngô Bình.
Sau khi Lý Vân Đẩu nhìn thấy bức chân dung hoàn thiện, ông ấy thấy Ngô Bình rất quen và có một cảm giác thân thiết kỳ lạ, ông ấy cười nói: “Một chàng trai rất có khí chất, nó là cháu trai của tôi, là con trai của Niệm Tổ ư?”
Ảnh: “Chủ nhân, tôi cũng không chắc ạ”.
Lý Vân Đẩu thở dài một hơi: “Niệm Tổ đã mất tích mấy chục năm, nếu có con thì con nó cũng phải lớn bằng này rồi”.
Sau đó, ông ấy hỏi: “Ảnh, cậu bạn này có thể nhảy vào từ cửa sổ nên chắc cũng là võ giả đúng không?”
Ảnh đáp: “Vâng, cậu ta là cao thủ cảnh giới Thần”.
Lý Vân Đẩu nghiêm mặt nói: “Ảnh, cậu đi điều tra rõ lai lịch của cậu ấy cho tôi”.
Ảnh: “Chủ nhân, tôi đã để lại ý niệm trên người cậu ta, giờ cậu ta vẫn đang ở Nam Đô”.
Lý Vân Đẩu sáng mắt lên: “Sao? Nó đang ở Nam Đô ư? Tốt tốt, cậu nghĩ cách đi, nếu được thì tôi muốn gặp thằng bé một lát”.
Ảnh vội nói: “Chủ nhân, người đang bệnh nặng, tốt nhất không nên ra ngoài”.
Lý Vân Đẩu xua tay: “Dù thằng bé có phải cháu trai của tôi hay không thì cũng có ơn cứu mạng với tôi, tôi đi gặp cũng là chuyện bình thường”.
Ảnh đành đáp: “Vâng!”
Lý Vân Đẩu chợt lạnh lùng hỏi: “Nam viện có động tĩnh gì không?”
Ảnh: “Họ từng cho người tới dò la, nhưng không dám làm gì. Có ông cả tự nhiên trỗi dậy, sau đó cãi nhau với ông hai lúc chủ nhân hôn mê”.
Lý Vân Đẩu lạnh giọng nói: “Biết ngay mà. Haizz, người tính không bằng trời tính, ai ngờ đâu tôi lại đổ bệnh chứ?”
Ảnh: “Là thiếu sót của tôi, tôi nên biết trước mới phải”.
Lý Vân Đẩu xua tay: “Không, cậu không hiểu ý thuật, là do tôi sơ suất”.
Dứt lời, ông ấy nói tiếp: “Cậu đi đi, điều tra rõ xong phải về báo cho tôi ngay đấy”.
“Vâng!”, Ảnh lập tức biến mất như một bóng ma.
Sau khi quét dọn xong, Ngô Bình gọi Trần Hiểu Đồng vào phỏng rồi nghiêm túc hỏi cô ấy: “Hiểu Đồng, em muốn học võ không?”
Trần Hiểu Đồng ngẩn ra, sau đó chỉ vào mình: “Em ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, anh thấy em có tố chất đấy, là một hạt giống võ thuật tiềm năng”.
Trần Hiểu Đồng thoáng ngạc nhiên, sau đó sáng mắt lên nói: “Anh Ngô, anh dạy em thật à?”
Ngô Bình cười nói: “Anh sẽ truyền cho em vài trang pháp cơ bản đã, em chịu khó luyện tập hàng ngày. Nếu có thể trụ được thì anh sẽ dạy em tiếp, còn không thì đành dừng ở đó vậy”.
“Em sẽ trụ được!”, Trần Hiểu Đồng nói ngay, từ nhỏ cô ấy đã hay đánh nhau với người ta nên luôn muốn học võ.
Ngô Bình lập tức truyền trang pháp mới sáng tạo cho Trần Hiểu Đồng, sau đó bảo cô ấy chuyên tâm tập luyện.
Trong lúc hai người đang truyền thụ trang pháp trong phòng thì bên ngoài vang tiếng tiếng xe, ngay sau đó là một giọng nói oang oanh: “Xe tôi có tiếng kêu hơi lạ, kiểm tra hộ cái”.
Hai người trong phòng không để tâm mà tiếp tục truyền thụ và tu luyện.