Đối phương vô cùng khiếp sợ, ông ta không ngờ thực lực của Ngô Bình lại mạnh mẽ như vậy, ông ta là một cao thủ Bí Cảnh tầng chín, vậy mà ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có!
Mấy người kia cũng biết lợi hại trong này, không nói tiếng nào xoay người rời đi, cũng không biết có phải là đi gọi người hay không.
Mấy người đi xa, Minh Thiên nói: “Sư đệ, nơi này thường xuyên xảy ra những chuyện tương tự, thật ra cũng chỉ là cậy mạnh hiếp yếu. Đáng tiếc bọn họ không biết thực lực của sư đệ, vậy mới đá phải tấm sắt cứng”.
Ngô Bình: “Sư tỷ, không cần để ý tới bọn họ, tôi đi luyện hai lò đan dược đã”.
Dặn dò vài câu, anh lại trở về tầng trên, luyện chế lò Tiểu Vô Tướng Đan thứ hai. Giống như trong dự đoán của anh, lò thứ hai đạt đến cực phẩm.
Khi anh cầm Tiểu Vô Tướng Đan thượng phẩm đi xuống tầng một, phát hiện trong sảnh trưng bày của mình đã chật kín người, thậm chí bên ngoài còn xếp hàng dài, ai nấy đều muốn vào xem.
Hồ Tông Linh và Ninh Chức Tuyết bận tối tăm mặt mày, khi thì giải thích đan dược này, khi thì nói rõ đan dược kia. Còn có một vài người muốn bỏ tiền đặt cọc luôn tại đây.
Lúc này, anh nghe thấy có người bàn tán.
“Hiếm thấy, mặc dù đều là đan dược cấp sáu cấp bảy, nhưng trong đó lại có cực phẩm, điều này quả thật rất hiếm thấy”.
“Đúng là hiếm thấy. Có điều hơi đáng tiếc, nếu có một ít đan dược cấp tám cấp chín thì tốt rồi. Như vậy mới có thể tỏ rõ thực lực chân chính của vị đan sư này”.
Ngô Bình mỉm cười, gọi Ninh Chức Tuyết tới, để cô ấy trưng bày hai viên Thái Hư Linh Đan thượng thượng phẩm xếp thứ chín mươi bốn trên bảng Linh Đan ra.
Nhìn thấy loại đan dược này, mọi người kinh ngạc thốt lên.
“Mau xem, đan dược trên bảng Linh Đan, hơn nữa còn là thượng thượng phẩm! Chắc chắn trình độ của vị luyện đan sư này vô cùng cao minh!”
“Đúng vậy, Thái Hư Linh Đan xếp thứ chín mươi tư có tiếng khó luyện chế, thế mà người này lại có thể luyện tới thượng thượng phẩm, vô cùng bất phàm!”
Còn chưa xong đâu, ngay sau đó, Ngô Bình lại để Ninh Chức Tuyết trưng bày hai viên Linh Bảo Huyền Minh Đan xếp thứ chín mươi mốt, hơn nữa nó còn là đan dược cực phẩm!
“Linh Bảo Huyền Minh Đan!” Nơi đây lập tức như ong vỡ tổ, hàng lối loạn hết cả lên, tất cả mọi người đều muốn chen vào nhìn xem dáng vẻ của đan dược cực phẩm.
Hồ Tông Linh vội vàng đi duy trì trật tự, đồng thời nói: “Các vị đừng chen lấn, nhiều người quá, tiệm nhỏ không chứa nổi, mọi người xếp hàng tiến vào”.
Nghe vậy, Ngô Bình cũng cảm thấy tiệm này hơi nhỏ, thế là anh lại đặt một lầu nhỏ có dáng vẻ tương tự ở bên cạnh. Loại lầu nhỏ này có thể mở thông, đặt hai căn cạnh nhau cũng tương đương với nhân đôi diện tích.
Sau khi mở thông vách tường tầng một, sảnh tầng một lớn gấp đôi, như vậy có thể chứa nhiều người hơn. May mà lúc trước anh có để lại chỗ trống ở hai bên, như vậy có thể đặt ít nhất hơn chục tòa lầu nhỏ như thế này xuống.
Trong khu vực mới tăng thêm, Ngô Bình lại trưng bày một số đan dược cấp tám cấp chín, đều là đan dược gần đây anh luyện chế. Phẩm chất của những đan dược này đều rất tốt, đan dược thượng phẩm gần như kém nhất, đan dược thượng thượng phẩm và cực phẩm chiếm phần nhiều, thậm chí còn có một số đan dược tuyệt phẩm.
Trái lại là cửa hàng của mấy người Minh Thiên, mặc dù trước cửa cũng có người, nhưng đứng một lát lại bị bên Ngô Bình hấp dẫn, khiến trong sảnh trưng bày của bọn họ chỉ có vài ba người tham quan.
Viên Định Trí đi tới, cười gượng: “Xem ra chúng ta không nên bày quầy hàng cạnh Ngô sư đệ”.
Minh Thiên cười nói: “Tôi cảm thấy rất tốt. Sư đệ chính là người của Ngạo Thế Đan Đường chúng ta, cậu ta càng nổi tiếng, đan dược của chúng ta càng đáng tiền”.
Viên Định Trí nói: “Đúng vậy, nhưng vẫn rất hâm mộ sư đệ. Đan sư Lục Đỉnh như tôi ở trước mặt cậu ta, quả thật không hề có cảm giác tồn tại”.