Vân Tịch vội gọi: “Thất tổ!”
Vân Thất cười nói: “Ngô Bình, Vân Tịch, hai người có thể rời khỏi Thái Thanh Tiên Cảnh được rồi”.
Vân Tịch gật đầu: “Vâng, Thất tổ, con sẽ mai danh ẩn tích một thời gian”.
Thất tổ gật đầu, sau đó phất ống tay áo, Ngô Bình và Vân Tịch lại thấy trời đất quay cuồng, sau đó trở lại nước Viêm Long.
Ngô Bình phát hiện nơi này khá gần phủ Tử Long nên đã dẫn Vân Tịch cùng đến đó.
Anh vừa tới thì đã nhìn thấy Lý Long Thần và Mỵ Nương đang đuổi theo một đứa bé trai chạy khắp sân. Bé trai đang cầm một cái đùi gà rồi chạy nhảy tung tăng.
Ngô Bình vừa nhìn đã biết nó chính là bé trai đó nên nói: “Ra đây!”
Bé trai nghe thấy giọng nói của anh thì mừng rỡ, sau đó nhảy tót vào lòng anh gọi: “Bố”.
Ngô Bình lừ mắt nói: “Sao con chạy ngoã lên thế hả?”
Dứt lời, anh mới phát hiện thằng bé đang cầm một bên con ngươi đẫm máu.
Anh hoảng hốt hỏi: “Mắt ai đây?”
Lý Long Thần hớt hải chạy tới rồi nói: “Sư thúc, may quá người về rồi. Mấy ngày qua, phủ Tử Long sắp bị thằng bé này quậy tung lên rồi. Ban nãy, đệ tử chỉ lơ đi một cái là nó chạy ngay lên núi rồi móc mắt hồ vương đây này”.
Mỵ Nương nhìn thấy Vân Tịch thì mừng rỡ gọi: “Vân Tôn!”
Vân Tịch gật đầu, sau đó đón bé trai rồi cười nói: “Cháu tên là gì?”
Bé trai chớp mắt nhìn Ngô Bình rồi lại nhìn Vân Tịch, sau đó gọi: “Mẹ”.
Vân Tịch đỏ mặt hỏi Ngô Bình: “Con ai đây?”
Ngô Bình thở dài: “Ai mà biết được”.
“Bố”, bé trai lại nhảy vào lòng Ngô Bình rồi bám chặt lấy anh.
Tuy Ngô Bình thấy phiền nhưng lại rất thích thằng bé này nên xoa đầu nó, nói: “Thích gọi bố thì cứ gọi, ta nhận con làm con trai luôn”.
Bé trai cười hì hì rồi nhảy lên cổ Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Phải đặt tên cho con chứ nhỉ, con cười suốt ngày như hề ấy, vậy gọi là Hỉ Bảo nhé”.
Bé trai gật đầu, có vẻ rất thích cái tên này.
Ngô Bình thấy người nó lấm lem thì ném lại cho Lý Long Thần rồi nói: “Đưa nó đi tắm rửa đi”.
Ngô Bình sắp xếp cho Vân Tịch xong thì ông Khánh cũng tới, ông ấy đến bái lạy Vân Tịch.
Khi trời gần tối, Vân Tịch và Ngô Bình ngồi đối diện nhau, bên cạnh là Hỉ Bảo đang bế một con rắn độc làm đồ chơi. Răng của con rắn đã bị bẻ đi, nó như biết được số kiếp của mình nên đành chịu trận để yên cho Hỉ Bảo muốn làm gì thì làm.
Ngô Bình nói với Vân Tịch: “Vân Tịch, thời gian tới, cô hãy tập trung tu luyện ở đây. Khi nào rảnh, tôi sẽ đến thăm cô”.
Vân Tịch gật đầu: “Sau lần chúng ta từ biệt khi ấy, không ngờ có nhiều chuyện xảy ra nhe vậy, đúng là trời giỏi trêu người con người”.
Ngô Bình: “À, lần trước cô mang Hoá Long Đan đi cho ai uống rồi?”
Vân Tịch: “Có một con bạch xà vạn nam ở tiên cảnh Thái Thanh, nó tu luyện đã lâu nên có pháp lực rất mạnh, nhưng không thể hoá rồng được. Tôi đã đưa đan dược cho nó, chắc năm này là nó hoá rồng thôi”.