Ngô Bình ngoái lại nhìn Đông Phật tiên sinh rồi nói: “Sư phụ, nếu họ đã tới mời con đến giúp thì chắc sẽ có chừng mực”.
Trương Tây Linh cười nói: “Đúng vậy, giáo chủ của chúng tôi luôn yêu quý các nhân tài, nhất định sẽ không bạc đãi cậu đâu”.
Đông Phật tiên sinh thoáng do dự, sau đó nhìn Trương Tây Linh chằm chằm: “Trương Tây Linh, nếu Hắc Thiên Giáo dám động tới một sợi lông của đệ tử tôi thì Kiều Bộ Tiên tôi sẽ san bằng cả môn phái ấy”.
Trương Tây Linh cau mày: “Họ Kiều kia, ông không phải doạ tôi, tôi biết ông sắp đến Côn Luân rồi, vì thế tôi cũng không muốn dây vào ông đâu. Ông yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì không ai dám làm gì đệ tử của ông đâu”.
Đông Phật tiên sinh nhìn Ngô Bình, anh nói: “Tôi có đôi lời muốn nói với sư phụ, sau đó sẽ đi với các người”.
Dứt lời, hai thầy trò đi ra một góc khuất, Đông Phật tiên sinh trầm giọng nói: “Sao con liều lĩnh thế, Hắc Thiên Giáo rất độc ác, có thể con sẽ chết ở đó đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, nếu họ đã thỉnh giáo con về trận pháp thì ít nhất tạm thời con sẽ được an toàn. Hơn nữa, Hắc Thiên Giáo này là nhóm tội phạm bị truy nã cấp SS+, tôi muốn nhân cơ hội này để tiếp cận với họ”.
Đông Phật tiên sinh: “Con lấy đâu ra tự tin thế hả, nhỡ gặp nguy hiểm thì sư phụ không đến kịp để cứu con đâu”.
Ngô Bình nhìn ngó xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Sư phụ, Hắc Thiên Giáo tìm con thì chắc chắn đã phát hiện ra động tiên nào đó, cho nên họ mới muốn nhờ con phá cấm chế hộ”.
Đông Phật tiên sinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Động tiên ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Khả năng cao là thế, con đã từng đến một động tiên rồi, nhiều cơ quan lắm, đến lúc đó, ai sống ai chết vẫn chưa biết được đâu”.
Kiều Bộ Tiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi! Nhưng con phải nhớ cẩn thận, tính mạng là quan trọng nhất, nếu thấy có gì bất ổn là phải chuồn ngay!”
Ngô Bình: “Sư phụ yên tâm, con biết rồi ạ”.
Hai người quay lại chỗ cũ thì phát hiện Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng đang ở đây. Ban nãy, khi Thiên Độc Đồng Tử chuẩn bị ra tay thì nhận được tin của Trương Tây Linh nên đã chạy ngay tới đây, Dương Mộ Bạch và Diệp Thiên Tông cũng đi theo.
“Sư phụ, tiểu sư đệ”, hai bọn họ đi tới.
Ngô Bình nói: “Hai sư huynh, bây giờ em phải đi với ông Trương này rồi”.
Diệp Thiên Tông hoảng hốt nói: “Sư đệ, không được đâu!”
Kiều Bộ Tiên: “Thiên Tông, Ngô Bình biết mình phải làm gì, con không cần ngăn cản nữa”.
Sau đó, ông ấy nhìn Trương Tây Linh: “Trương Tây Linh, tôi cảnh cáo ông thêm một lần nữa, nếu đệ tử của tôi có làm sao thì tôi sẽ lấy mạng ông đấy”.
Trương Tây Linh thoáng run sợ, hai bọn họ là người cùng một thời đại, ông ta biết rõ tư chất của Đông Phật tiên sinh nổi trội hơn mình, lý do Đông Phật tiên sinh chưa thể tiến vào cảnh giới Địa Tiên là bởi đã nhường tiên thạch cho một người huynh đệ kết nghĩa, không thì ông ấy đã đột phá từ cả trăm năm trước rồi, chứ không phải bây giờ.
“Tôi lấy nhân cách ra để đảm bảo tiểu đệ tử của ông sẽ an toàn”, câu nói này là một lời hứa.
Kiều Bộ Tiên gật đầu: “Tốt, tôi tin ông một lần”.
Trương Tây Linh mỉm cười đi về phía Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.
Ông ta đi trước dẫn người, Thiên Độc Đồng Tử và hoà thượng Suraiya đi cuối, tất cả cùng xuống núi.
Nhìn Ngô Bình đi xa dần, Diệp Thiên Tông lộ vẻ lo lắng: “Sư phụ, lời nói của lão ma đầu Trương Tây Linh không đáng tin đâu”.