Ngô Bình không ngờ Âu Dương Chí Viễn lại gặp nhiều trắc trở đến thế, cậu an ủi: “Bố nuôi, bố không sai, đừng nghĩ quá nhiều, thuận theo tự nhiên được rồi”
“Ừm”. Âu Dương Chí Viễn nói: “Vì vậy tối nay bố đến ăn bữa cơm chia tay với họ. Theo ý bà ấy thì mấy người nhà họ Kha, thậm chí cả người đàn ông đó cũng có máu mặt”
Ngô Bình nheo mày: “Bố nuôi, người đó là ai?”
Âu Dương Chí Viễn: “Hắn ta là một người làm việc ở sàn bất động sản, bố đã mua mấy căn nhà ở chỗ hắn ta”.
Ngô Bình: “Bố nuôi đã ly hôn với bà ấy rồi sao?”
Âu Dương Chí Viễn: “Ăn xong bữa cơm này thì sẽ ký thỏa thuận ly hôn luôn”
Ngô Bình hỏi: “Tại sao phải đến Trung Châu để ăn cơm?”
Âu Dương Chí Viễn: “Nhà họ Kha có chỗ dựa ở Trung Châu, chuẩn bị làm ăn lớn ở đây”
Ngô Bình hứng thú: “Làm ăn lớn gì?”
Âu Dương Chí Viễn: “Buôn bán Khoái Lạc Hoàn”
Khoái Lạc Hoàn là một loại thuốc có thể khiến cho tinh thần của con người vui vẻ, có điều nó không chứa thành phần gây nghiện nên nó được yêu thích nhiều hơn thuốc lá. Đương nhiên, Khoái Lạc Hoàn là hàng độc quyền, mỗi nơi chỉ có một chỗ kinh doanh, những người khác đều phải đến lấy hàng từ chỗ này, hơn nữa còn không có quyền trả giá.
Hay nói cách khác, buôn bán Khoái Lạc Hoàn là một vốn bốn lời, bỏ ra một đồng vốn có thể thu về lợi nhuận hơn một trăm đồng.
Ngô Bình: “Bố có biết nhà họ Kha đã giành quyền kinh doanh như thế nào không?”
Âu Dương Chí Viễn: “Là nhờ người nhà họ Cổ. Nhà họ Cổ ở Giang Nam nắm giữ quyền kinh doanh Khoái Lạc Hoàn ở tận ba khu vực”
Nghe nói là nhà họ Cổ, Ngô Bình bất giác vui vẻ, cậu không nói nhiều mà hỏi tiếp: “Cha nuôi, chuyện làm ăn kiếm tiền như vậy, sao nhà họ Cổ lại giao cho nhà họ Kha làm?”
Âu Dương Chí Viễn: “Chuyện này cũng không xem là giao cho nhà họ Kha, mà chỉ là giao quyền quản lý bên dưới. Nhà họ Kha vẫn phải lấy hàng từ nhà họ Cổ. Lợi nhuận của nhà họ Kha không phải do chênh lệch giá, mà là từ số lượng hàng. Họ bán ra càng nhiều thì phần trăm nhà họ Cổ chia cho càng nhiều”.
Ngô Bình: “Xem ra quản lý bên dưới không đơn giản”.
“Đúng vậy. Lợi nhuận của Khoái Lạc Hoàn rất cao, vì vậy thường hay có người bán lậu, hoặc lén tuồn ra, bán nơi khác. Những chuyện này, đều cần có người điều tra. Nói trắng ra thì nhu cầu Khoái Lạc Hoàn ở một nơi là cố định, dao động không lớn. Nếu lượng bán hàng ở một nơi nào đó giảm thấp thì rất có khả năng đã bị người khác chiếm thị trường, bên trong chắc chắn có xảy ra tình trạng bán lậu. Nhiệm vụ chủ yếu của nhà họ Kha chính là khiến thị trường trật tự, ít nhất không đến mức hỗn loạn”.
“Vậy nhà họ Cổ có thể chia bao nhiêu cho nhà họ Kha?”
“Ít thì một phần trăm, hơn hai phần trăm cũng có khả năng”. Âu Dương Chí Viễn khẽ thở dài: “Cả Trung Châu này ít nhất cũng có hai triệu người dùng Khoái Lạc Hoàn, mỗi năm một người bỏ ra ba mươi nghìn, thì có được lợi nhuận mấy chục tỷ. Một phần trăm cũng là mấy tỷ rồi!”
Ngô Bình: “Chẳng trách nhà họ Kha muốn chạy đến đây làm ăn, thứ này quả nhiên rất dễ kiếm tiền”.
Âu Dương Chí Viễn: “Kiếm tiền thì dễ, nhưng không phải ai cũng có thể làm được, nhất định phải có năng lực kiểm soát nhất định ở Trung Châu”.
“Nói đến khả năng kiểm sát, hình như nhà họ Kha không phải người bản địa đúng không?”