Thật ra cậu cậu Tô đó nhìn ra được thực lực của người thi triển phép thuật không hề yếu, nhưng nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của những người ngồi trong bàn thì anh ta chỉ đành dùng phép thuật giống như vậy, dùng nước hồ ngưng tụ thành một kiếm sĩ.
Ai ngờ người đối diện chỉ dùng một chiêu đã đánh tan người do anh ta ngưng tụ thành, rõ ràng là không chịu nổi một đòn.
Cậu Tô bỗng cảm thấy rất mất mặt, có điều, nghĩ đến việc thực lực của đối phương trên cơ mình thì anh ta chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Thi thố kiểu này rất vô vị, mọi người uống rượu đi”.
Những người ngồi trong bàn liền tiếp tục sảng khoái uống rượu.
Tốc độ lan truyền của tin tức cực kỳ nhanh, lúc này nhà họ Cổ cũng có được tin tình báo, cậu Ngô đó là một tên giả mạo, vốn dĩ chẳng có đệ tử chân truyền nào của Liên Sơn Tông cả.
Nhà họ Cổ bỗng nháo nhào, lập tức triệu tập hội nghị khẩn và đưa ra hai quyết định, thứ nhất là lập tức tìm ra Cổ Thanh Liên, làm cô ta biết sai mà quay đầu, thứ hai là phái người đi mời cậu Tô về lại, dâng lễ xin lỗi, xin được tha thứ.
Bên phía Ngô Bình, thức ăn liên tục được mang lên, cực kỳ thơm ngon, Đào Thành không ngừng khen ngon, đến cả Lam Linh cũng ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn kiêng.
Lúc mọi người đang thưởng thức món ngon thì Cổ Thanh Liên nhận được điện thoại của bố mình. Bố cô ta rất hiếm khi gọi điện cho cô ta, Cổ Thanh Liên hơi giật mình rồi nhanh chóng bắt máy.
“Thanh Liên, bây giờ con đang ở đâu?”. Ông ta hỏi với giọng nặng nề, trong giọng nói còn ẩn chứa cả sự giận dữ.
Cổ Thanh Liên: “Bố, con đang ở cùng với cậu Ngô”.
Bố Cổ nổi giận: “Cậu Ngô gì chứ? Đó vốn dĩ là một tên lừa đảo”.
Cổ Thanh Liên giật mình, nhanh vậy mà họ đã biết rồi sao? Vì cô ta cũng cho rằng Ngô Bình không phải là đệ tử thật sự của Liên Sơn Tông nên liền vội đáp: “Bố, bất luận thế nào thì Ngô Bình vẫn rất ưu tú…”
“Im đi!”. Bố cô ta nổi giận: “Con về ngay cho bố, trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu bố không nhìn thấy con thì con đừng bao giờ về nữa”. Bố Cổ nói xong thì tắt ngang điện thoại.
Lòng Cổ Thanh Liên nặng trĩu, cô ta ngẩn ngơ nhìn điện thoại.
Ngô Bình đã nghe hết nội dung cuộc gọi, cậu đang định giải thích thì Cổ Thanh Liên đã hít một hơi thật sâu và nói với cậu: “Em trai, tôi phải về rồi, bây giờ nhà họ Cổ đang hận cậu lắm, cậu phải nhanh chóng rời khỏi tỉnh, trong thời gian ngắn đừng quay lại đây”.
Ngô Bình nhìn cô ta, hỏi: “Chị, chị có dự định gì không?”
Cổ Thanh Liên không muốn Ngô Bình lo lắng nên bình thản nói: “Về nhà nói rõ với mọi người, theo sự hiểu biết của tôi về họ thì nhất định họ sẽ lại mời cậu Tô đến”.
Đào Thành cũng nghe thấy nội dung cuộc điện thoại, cậu ta cười nói: “Chị dâu đừng lo lắng, đại ca tôi không phải kẻ giả mạo đâu, anh ấy đúng là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Đương nhiên Cổ Thanh Liên không tin, cô ta nói: “Mọi người ăn đi, tôi đi trước đây”.
Ngô Bình kéo cô ta lại nói: “Chị, Thành Tử không lừa chị đâu, tôi chính là đệ tử chân truyền, nếu như chị không tin thì chúng ta ăn cơm xong sẽ đến gặp một người”.
Cổ Thanh Liên tò mò hỏi: “Ai cơ?”
Ngô Bình: “Quán chủ của võ quán Liên Sơn, Chu Kỳ Phu”.
“Chu Kỳ Phu”. Cổ Thanh Liên giật mình, nói: “Em trai, cậu quen biết với tiền bối Chu sao?”