Ngô Bình vừa nói dứt câu thì những người khác trong đội đều lắc đầu, không ai nghĩ anh làm vậy sẽ có tác dụng.
Song, cảnh tượng tiếp theo đã khiến họ phải há hốc miệng.
Hoàng Uy đứng bật dậy rồi thành khẩn nói: “Tôi nhận tội”.
Sau đó, ông ta kể lại hết mọi tội lỗi của mình, Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn nên gọi người vào ghi âm, quay hình lại ngay.
Những việc sau đó không cần anh tham gia nữa, anh bảo những người khác ở lại, còn mình thì ra ngoài hút thuốc.
Hoàng Uy này đã phạm quá nhiều tội, chắc phải khai báo cả buổi tối mới xong. Ngô Bình không muốn ở lại nên chào mọi người rồi đi tìm Chu Thanh Nghiên.
Chu Thanh Nghiên vẫn đang chờ anh, thấy anh về thì cô ấy mới thở phào một hơi: “Anh Ngô Bình, giải quyết xong việc rồi ạ?”
Cô ấy luôn tin tưởng Ngô Bình vô điều kiện, thậm chí còn thấy không có chuyện gì trên đời này mà anh không làm được.
Ngô Bình gật đầu: “Hoàng Uy đã nhận tội rồi, ông ta sẽ bị pháp luật chừng trị”.
Lời nói của anh rất chính nghĩa, làm Chu Thanh Nghiên không nhịn được cười.
Ngô Bình lúng túng nói: “Em cười cái gì, anh giờ là đội trưởng của đội điều tra đấy nên phải để ý ăn nói chứ”.
“Em xin lỗi”, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi kéo anh vào nhà.
Đây là một căn nhà rộng hơn 200 mét vuông ở Nam Thành, trang thiết bị trong nhà đều rất hiện đại, vì nơi này gần nhà máy nên tạm thời Chu Thanh Nghiên sống ở đây.
Chỉ có một mình Chu Thanh Nghiên ở trong căn nhà rộng rãi nên rất trống trải.
Ngô Bình đi vào phòng khách, Chu Thanh Nghiên cội lấy bánh và hoa quả ra mời anh.
Ngô Bình liếc nhìn một vòng rồi nói: “Thanh Nghiên, em không thuê giúp việc à? Ở một mình không sợ sao?”
Chu Thanh Nghiên: “Em chỉ về đây ngủ buổi tối thôi nên không thuê giúp việc”.
Ngô Bình lắc đầu: “Dạo này em vất vả lắm đúng không? À, ông nội sao rồi?”
Chu Thanh Nghiên: “Thôi anh đừng nhắc nữa, bây giờ ngày nào hai ông bà cũng đi du lịch, bỏ hết việc lại cho em”.
Ngô Bình: “Tại em có thực lực, nhưng nhiều việc thế này thì em nên tìm một trợ thủ”.
Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Em đang tìm đấy chứ, nhưng gấp quá nên chưa tìm được”.
Sau đó, cô ấy bê một đống giấy tờ đến cho Ngô Bình ký tên, đó là thoả thuận chuyển nhượng cổ phần của nhà máy hoá chất. Theo thoả thuận thì Ngô Bình đầu tư 10 tỷ nên được chia 30 phần trăm cổ phần.
Ngô Bình vốn chỉ định cho Chu Thanh Nghiên vay tiền thôi, ai dè cô ấy cứ đòi chia cổ phần cho anh nên anh đành nhận vậy.
Ký tên xong, Chu Thanh Nghiên cười nói: “Anh Ngô Bình, em gọi đồ ăn rồi, mình ăn chung nhé”.
Một lát sau đã có người gõ cửa, một người đẩy cả xe thức ăn vào, sau đó bày biện lên bàn.
Khách sạn giao đồ ăn này ở ngay phía đối diện, đồ ăn ở đây khá ngon nên Chu Thanh Nghiên thường đặt món ở đây.
Ngô Bình cũng đã đói meo nên hai người dùng bữa lên. Anh ăn rất tốt, loáng cái đã xử lý xong cả bàn đồ ăn, vậy mà vẫn mới lửng dạ.