Ngô Bình híp mắt lại nói: “Bệ hạ, tôi có thể đảm nhiệm chức quốc sư, nhưng với một điều kiện”.
Sihanouk vội nói: “Cậu cứ nói, nhất định tôi sẽ đồng ý”.
Ngô Bình: “Ngô Ca phải coi Hắc Thiên Giáo là quốc giáo!”
Sihanouk đắn đó nói: “Giáo chủ, tôi e là không được”.
Hơn chín mươi phần trăm người dân ở Ngô Ca là tín đồ Phật giáo, cho nên để Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo ở đây là một việc rất khó.
Ngô Bình: “Bệ hạ làm được mà, người có thể kết hợp với hai vị tăng vương, sau đó sắc phong cho Hắc Thiên Giáo làm hộ pháp thiên thần của Phật giáo, như vậy thì các tín đồ Phật giáo cũng sẽ thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
Sihanouk sáng mắt lên nói: “Nếu vậy thì được”.
Ngô Bình: “Bệ hạ có thể tuyên bố Hắc Thiên Giáo là một nhánh của Phật giáo, hoặc là hoá thân phẫn nộ của Phật giáo, giáo phái này đến nhân gian để diệt trừ cái ác, cứu độ chúng sinh”.
Sihanouk nói: “Tôi hiểu rồi, xin quốc sư cứ yên tâm, tôi sẽ cố hết sức để viết một giáo lý thật hay rồi tuyên truyền cho người dân”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, tôi sẽ giải quyết Hồng Kim. Sau này, ông sẽ là quốc vương thật sự”.
Sihanouk cười lớn rồi liên tục nói cảm ơn.
Ngô Bình hạ lệnh, Mông Trạch dẫn các cao thủ tấn công ra ngoài. Gần hai tiếng sau, họ đã dẫn một người đi vào. Đó chính là Hồng Chấn, ban nãy người của hắn và Hồng Kim chém giết lẫn nhau, may có Mông Trạch cứu, không thì hắn đã chết rồi. Sau đó hai bên thoả thuận, Hắc Thiên Giáo sẽ giúp Hồng Chấn đánh bại Hồng Kim.
Hiện giờ, Hồng Chấn chính là thống soát cấp cao nhất của Ngô Ca.
Hồng Chấn đi tới gần Ngô Bình rồi quỳ xuống nói: “Hồng Chấn tham kiến giáo chủ!”
Mông Trạch nói: “Giáo chủ, tôi đã nạp hắn làm đệ tử của giáo phái”.
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi!”
Sau đó, Sihanouk và Ngô Bình nói chuyện với Hồng Chấn, bàn cách để nhanh chóng lập Hắc Thiên Giáo làm quốc giáo.
Trương Tây Linh cũng lên tiếng: “Giáo chủ, nếu Hắc Thiên Giáo thành quốc giáo thì có khiến Tiểu Tây Thiên nổi giận không?”
Ngô Bình: “Chúng ta tự nguyện gia nhập Phật giáo, trở thành hộ pháp cho họ thì họ giận cái nỗi gì?”
Trương Tây Linh: “Nhưng mình vẫn cần phòng trước”.
Ngô Bình: “Ông lo vậy cũng có lý, để tôi tìm thời cơ thích hợp rồi đến đó một chuyến”.
Mông Trạch nói: “Nếu giáo chủ muốn đến Tiểu Tây Thiên thì để tôi đi cùng, tôi có lệnh bài ra vào đó”.
Ngô Bình: “Chuyện này để sau, giờ hai ông hãy ở lại Ngô Ca để lo nốt vụ quốc giáo. Tôi muốn trong vòng nửa năm, tất cả người dân ở Ngô Ca phải biết và thờ phụng Hắc Thiên Giáo”.
“Vâng!”
Bây giờ, Ngô Bình không cần lo việc này nữa, vì thế anh ở lại vương cung tu luyện, chờ khi trời sáng thì quay lại Á Mã.
Khi đến Á Mã, Ngô Bình tới trang viên nhà họ Lý trước, sau khi để bố mình ở lại đây, anh mới đi làm việc khác. Đã mấy hôm rồi, anh phải về xem sao thôi.