Ngô Bình gật đầu: "Tướng quân cứ xử lý việc nhà trước, ngày mai chúng tôi sẽ lại tới".
Tướng quân Aung vội vã nói: "Cậu Ngô có thể ở lại đây được không?", ông ta lo sợ một khi Ngô Bình đi khỏi là đám phản binh kia sẽ nổi dậy, như vậy thì đúng là mạng ông ta cũng khó giữ.
Ngô Bình gật đầu đồng ý, sau đó ở lại đó cùng Đinh Mặc và Tiết Thái Hổ. Nhưng sau đó Tiết Thái Hổ rời đi một lát để xử lý việc hậu sự của Trần Tung.
Tướng quân Aung đổi hết những người hầu cận bên cạnh mình. Còn đám vệ binh tạo phản kia, mặc dù không trừng phạt nhưng ông ta cũng không dám dùng họ nữa.
Chỉ trong vòng một ngày, tướng quân Aung đã thay máu cho lực lượng vũ trang. Sau khi xong xuôi, ông ta mới có thể yên tâm để đi tới gặp Ngô Bình.
"Cậu Ngô, chất độc trong người tôi giờ cậu có thể giải giúp tôi không?", ông ta hỏi. Việc trị độc này vẫn phải nhờ Ngô Bình giúp sức, nếu không thì chờ đợi ông ta phía trước vẫn chỉ có cái chết mà thôi.
Ngô Bình bình thản đáp: "Việc giải độc thực ra cũng đơn giản, tôi giúp ông châm cứu trước, sau đó ba đến năm ngày là chất độc sẽ đào thải sạch".
Tướng quân Aung cũng là người thông minh. Ông ta biết nếu không giao hết số nguyên thạch trong nhà kho số một ra thì độc của ông ta sẽ không được giải nên vội vàng nói: "Vậy vất vả cho cậu Ngô rồi. Số tiền hơn bảy tỷ trước đó đương nhiên sẽ là quà cảm ơn cậu. Xin cậu nhận lấy".
Bảy tỷ rưỡi đó giờ ông ta đâu dám nuốt nữa, chỉ sợ chẳng may làm Ngô Bình phật ý thì mình sẽ mất mạng ngay. Hơn nữa Ngô Bình giết Liễu Tương một cách dễ dàng như vậy, cao thủ ở tầm đó, ông ta tuyệt đối không dám đắc tội.
Ngô Bình cũng không khách sáo, đáp: "Vậy xin cảm ơn tướng quân".
Lúc này, trời đã tối. Tiết Thái Hổ và đám thuộc hạ của ông ta thì đang ở dưới lầu còn Ngô Bình và Đinh Mặc thì đang ở trên lầu. Bọn họ đã hẹn sáng sớm hôm sau sẽ khởi hành đi tới nhà kho số một.
Qua vài ngày ở cùng nhau, Đinh Mặc và Ngô Bình rất hợp tính nhau, lại còn có tư tưởng hết sức tương đồng nên hai người họ có cảm giác hận một nỗi không thể gặp đối phương sớm hơn.
Buổi tối, Ngô Bình gọi vài món ăn, vài bình rượu để hai người họ uống rượu chuyện trò.
Ngô Bình uống một ngụm rượu trắng, cảm thán: "Rượu ở đây thật là khó uống".
Đinh Mặc: "Rượu ngon khó tìm, sau này tôi sẽ mời cậu thưởng thức rượu ngon mà tôi cất giữ".
"Tôi có một người anh em cũng thích sưu tầm rượu từ thời cổ xưa, để hôm sau tôi đi chôm vài vò rượu của anh ấy, uống cùng anh đủ ba trăm chén mới thôi", Ngô Bình đáp.
Đinh Mặc sáng mắt lên hỏi: "Ồ? Người anh em của cậu cũng cất giữ rượu ngon sao? Vậy thì tốt quá rồi, sắp xếp thời gian đi rồi hai chúng ta gặp nhau, cùng thưởng rượu ngon".
Ngô Bình nhớ ra một chuyện, hỏi Đinh Mặc: "Anh Đinh, hình như anh cũng không còn nhỏ tuổi nữa đúng không?"
Đinh Mặc cười ha ha đáp: "Nhưng cũng chưa quá già, năm nay tôi bốn mươi hai".
Ngô Bình: "Mới bốn mươi hai tuổi đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, quá giỏi".
Đinh Mặc đảo mắt đáp: "Thế nếu so với cậu thì chẳng phải tôi chỉ giống một bịch rác thôi sao? Cậu mới hơn hai mươi mà đã tu luyện được quyền ý. Không tới nửa năm nữa cậu cũng sẽ thành cao thủ Tiên Thiên thôI".
Ngô Bình: "Là do tôi gặp may thôi. Đến cảnh giới Tiên Thiên rồi thì tu luyện sẽ không còn nhanh như bây giờ nữa. Hơn nữa, khi nào tu luyện được tới cảnh giới Địa Tiên thì mới là thực sự có bản lĩnh".