Ngô Bình trừng mắt với em gái: “Sau này không được ra ngoài vào buổi tối nữa. Đưa bạn em về nhà trước, Tạ Phi đang ở gần đây”
“Vâng”, Ngô Mi liếc nhìn Lưu Dương, đoạn bảo: “Anh à, bọn họ buôn ma tuý ở đây đó, anh nhớ báo cảnh sát nhé”.
“Đừng bận tâm đến mấy chuyện này, mau về nhà đi”, Ngô Bình nói.
Ngô Mi bĩu môi, đưa hai cô bạn rời khỏi quán bar. Không ai ở đó dám ngăn cản, bởi đại ca Lưu Dương của bọn họ vẫn còn nằm trong tay Ngô Bình.
Ngô Bình dùng lực nắm chặt tai của Lưu Dương rồi nhấc hẳn hắn lên. Một bên tai chịu sức nặng của cả cơ thể quả thật rất đau đớn.
Lưu Dương lại gào lên thảm thương, tay chân vung loạn xạ, cả người run lẩy bẩy.
Ngô Bình hỏi: “Cô bé vừa rồi là em gái tôi và bạn của nó. Anh nhốt mấy đứa nó ở đây để làm gì?”
Hỏi xong, anh thả hắn xuống đất, chờ hắn trả lời.
Nước mắt Lưu Dương đã chảy ròng ròng. Hắn nấc lên: “Đại ca à, chúng tôi thiếu mấy em gái ‘chơi cùng’, tôi chỉ muốn huấn luyện bọn họ chút thôi, sau đó…”
“Á…”
Lưu Dương kêu lên thảm thiết, bịt tai phải lại, ngồi thụp xuống đất. Tai hắn đã bị Ngô Bình xé rách, máu chảy ròng ròng.
Ngô Bình vứt tai hắn xuống đất, giẫm nát nó ra, lạnh lùng nói: “Đúng là cặn bã!”
‘Chơi cùng’ ở đây là để các cô gái chơi ma tuý với khách, tất nhiên sau đó còn phải lên giường với khách. Một khi đã sa chân vào thì cuộc đời của cô gái ấy coi như xong.
Một tay Lưu Dương bịt tai, một tay thì đập xuống sàn. Đau quá!
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận, đoạn gào thét: “Mày dám động đến tao, ông chủ của tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
“Ồ, còn có ông chủ cơ à?”, Ngô Bình nhìn hắn chòng chọc: “Đó là ai?”
Lưu Dương giận dữ nói: “Tao sẽ không nói cho mày biết! Nhưng mày sẽ được gặp nhanh thôi, vì nhất định ông chủ sẽ tìm đến mày!”
Ngô Bình túm bên tai còn lại, nhẹ nhàng bảo, “Nói, ông chủ là ai?”, vừa nói vừa nhấc hắn lên.
Lưu Dương đã mất một lỗ tai rồi, vừa sợ vừa đau, vội gào lên thảm thiết: “Đừng xé rách tai tôi! Tôi nói mà…”
Ngô Bình thả hắn xuống đất: “Tốt, thành thật trả lời đi”.
Lưu Dương đáp: “Lúc nào cũng là ông chủ liên lạc trước nên tôi không biết đó là ai. Bình thường ông chủ đưa hàng cho tôi thì sẽ gọi điện, bảo tôi đến nơi nào đó để lấy hàng. Còn tôi đặt tiền mặt ở một nơi đặc biệt rồi bảo ông chủ đến đó lấy tiền”.
Ngô Bình hỏi: “Mỗi năm anh bán được bao nhiêu ma quý?”
Lưu Dương trả lời: “Ma tuý của cả huyện này do tôi cung cấp, mỗi năm bán được bốn mươi, năm mươi triệu, lợi nhuận chừng bốn, năm triệu”.
Ngô Bình gật gù: “Quả là một