Đám đông kinh ngạc, hai đại cao thủ mà lại không chịu nổi một đòn của Ngô Bình, quá là bá đạo!
Ngô Bình đứng trước điện, một mình anh giữ cửa mà tất cả những kẻ khác không dám xông vào.
Thấy đám người kia không dám đến gần, anh lạnh lùng nói: "Đằng nào cũng đang rảnh, để tôi tụng một đoạn kinh Phật cho các vị nghe".
Nói rồi, anh bắt đầu thi triển Chân ngôn Độ Hoá. Anh vừa niệm thì đám người ở đó đều bị tác động vào ý thức, thi nhau quỳ sụp xuống đất.
Có mấy kẻ phản xạ nhanh hét lên một tiếng rồi quay đầu định bỏ chạy. Những kẻ còn lại muốn chạy thì cũng đã muộn, bọn chúng đã bị độ hoá, quỳ sụp xuống trước mặt Ngô Bình, không còn ngang ngược như trước.
Ngô Bình: "Từ hôm nay trở đi phải thay đổi hướng thiện. Bên ngoài còn nhiều kẻ xấu, ra đuổi chúng đi".
Bảy người ở đó đồng thanh vâng một tiếng, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, bên ngoài có tiếng ẩu đả, sau đó lại có tiếng kêu la thảm thiết, cũng có tiếng thét giận dữ.
Ngô Bình biết giờ mình đã có thể nghỉ ngơi một lát. Anh quay vào điện rồi ngồi xuống, nói: "Đại sư Long Ấn, liệu đối phương có phái cao thủ Địa Tiên vào chùa không?"
Long Ấn: "Chân nhân vào tới đây thì tu vi sẽ bị hạ thấp, còn Chân quân thì không thể vào được".
Ngô Bình: "Vậy có nghĩa chúng ta chỉ có nguy cơ phải đối phó với cao thủ Chân nhân".
Long Ấn: "Nếu sự không lành xảy ra, xin Ngô giáo chủ hãy đưa thánh tăng rời khỏi đây".
Ngô Bình bình thản đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ ở lại đây trấn thủ ba ngày".
Long Ấn khẽ thở dài: "Tình nghĩa của Ngô giáo chủ, thánh tăng tuyệt đối không bao giờ quên".
Ngô Bình: "Tu vi của thánh tăng tương đương với một vị Bồ Tát, tại sao còn phải chuyển sinh vào Niết Bàn?"
Long Ấn: "Thực ra thì đây không phải chuyển sinh thực sự mà là nạn Bồ Tát. Qua được kiếp nạn này thì thánh tăng có cơ hội trở thành Đại Bồ Tát".
Ngô Bình: "Hoá ra là kiếp nạn Bồ Tát của Phật Môn".
Long Ấn: "Muốn vượt qua kiếp số này thì có thể nhờ duyên, nhờ nhân duyên chốn nhân gian mà hoá giải. Có thể Ngô giáo chủ chính là nhân duyên mà thánh tăng đang chờ đợi".
Ngô Bình sững lại: "Tôi chính là nhân duyên mà thánh tăng đang đợi sao?"
Long Ấn gật đầu: "Thực ra nhiều năm trước thánh tăng đã có thể độ kiếp rồi, nhưng cứ trì hoãn đến giờ".
Ngô Bình suy nghĩ, lẽ nào thánh tăng đã tiên đoán được rằng anh sẽ xuất hiện?
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước điện. Ngô Bình đang định đứng dậy thì người kia đã đi về phía anh trước. Người đó chính là Khương Tích.
Thấy Ngô Bình, Khương Tích nói: "Tôi tìm anh cả nửa ngày rồi".
Ngô Bình bảo cô ấy ngồi xuống rồi nói: "Khương Tích, vị này là đại sư Long Ấn".
Khương Tích liếc nhìn đại sư Long Ấn, sau đó không thèm đếm xỉa đến ông ấy.
Đại sư Long Ấn cũng không để bụng, cười nói: "Hân hạnh được gặp Khương thí chủ".