Hắc Tướng: “Đúng vậy”.
Ngô Bình thở dài: “Vậy chỉ đành để sau này rồi tính vậy”.
Bạch Long Tề Phi nhanh chóng lên lôi đài, đấu với Ngô Bình.
Lần này Ngô Bình không giấu giếm nữa, anh dùng bí pháp, đánh Tề Phi ra khỏi lôi đài chỉ trong vòng mười chiêu, cuộc chiến kết thúc.
Sau khi tính tiền, anh lại kiếm thêm được hơn hai triệu mấy tiền tiên, số tiền tiên trong tay đã vượt ba trăm sáu mươi lăm vạn.
Cùng lúc đó, anh cũng chính thức vươn lên vị trí cao thủ thứ mười của bảng Bí Phủ.
Hắc Tướng lấy được tiền thì nói: “Chủ nhân, chúng ta về trước đi, có nhiều tiền dễ bị người khác hại lắm”.
Ngô Bình gật đầu, thi triển độn thuật, nhanh chóng về lại Thái Chân Môn.
Anh vừa đến Thái Chân Môn thì thấy tất cả đệ tử đều đứng dưới đất và trên không, dường như đang đợi ai đó.
Ngô Bình xuất hiện, những đệ tử đó liền đồng thanh hoan hô. Thì ra có vài đệ tử và trưởng lão của Thái Chân Môn ở chỗ lôi đài, họ đã lập tức truyền tin về cho Thái Chân Môn.
“Lý công tử, xếp vị trí thứ mười của Tiên Lôi Bí Phủ cảnh, anh ngầu quá đi”.
“Lý công tử, anh là thần tượng của tôi”.
“Lý công tử, lần sau nhất định phải giành được vị trí số một, làm rạng danh Thái Chân Môn chúng ta”.
Một đám đệ tử nữ cũng vây đến, người tặng hoa, kẻ tặng thức ăn.
May mà có một vị trưởng lão đến giải vây cho Ngô Bình, nói: “Mọi người lui xuống hết đi”.
Sau đó nhỏ tiếng nói với anh: “Công tử, chưởng môn có lời mời”.
Mặc dù Ngô Bình gia nhập Thái Chân Môn nhưng lại không thân thiết với chưởng môn. Có điều, anh biết sư tôn và chưởng môn có quan hệ khá tốt, anh lập tức để Hắc Tướng về trước, còn mình thì đi gặp chưởng môn.
Trong một căn nhà nhỏ yên tĩnh, dưới một cây mai, chưởng môn Mạc Thiên Sầu đang pha trà, trà là tiên trà thượng hạng, nước được dùng cũng là nước suối tiên.
Ngô Bình được dắt đến thì hành lễ chào: “Chào chưởng môn”.
Mạc Thiên Sầu cười hehe: “Sư đệ Huyền Bình, mau đến ngồi đi”.
Ngô Bình được anh ta gọi bằng sư đệ thì cũng không thấy bất ngờ, Mạc Thiên Sầu là vai dưới của sư tôn nên cũng cùng cấp với anh.
Ngô Bình liền ngồi đối diện với Mạc Thiên Sầu. Mạc Thiên Sầu là một sư huynh già với nụ cười hiền hòa, cách nói chuyện bình thản, với sức hút đặc biệt.
“Sư đệ, đây là trà tiên quý của tôi, cậu nếm thử xem”. Anh ta vừa nói vừa đặt một ly trà trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình hớp một ngụm nhỏ, dư vị rất đậm đà, còn có mười hai loại dược lực có tác dụng thần kỳ với cơ thể anh, anh khen: “Trà ngon, tác dụng của trà này không thua gì đan dược cấp bốn”.
Mạc Thiên Sầu nói: “Sư đệ thật biết nhìn, loại trà này được điều chế đặc biệt, đúng là hiệu quả không kém gì đan dược”.
Ngô Bình quay thẳng vào vấn đề chính: “Chưởng môn gọi tôi đến có gì căn dặn sao?”
Mạc Thiên Thu cười, nói: “Huyền Bình, cậu có luyện được đan dược cấp chín không?”