Anh nhìn cơn lốc sét đó, hừm lên một tiếng lạnh lùng: “Ức hiếp ta cả ngày trời, cũng đến lúc ta phản công rồi”.
Anh huýt một tiếng sáo dài rồi biến thành một tia chớp, phóng về phía cơn lốc sét.
Trương Tiểu Bình vào trong cơn lốc, vốn tưởng rằng sẽ gặp phải sấm chớp dữ lắm, nhưng điều khiến anh không thể tưởng tượng được là thế giới bên trong cơn lốc vô cùng yên bình.
Ở đó khắp nơi đều có phù văn sấm sét, tận sâu trong những phù văn đó là một luồng năng lượng màu tím và một luồng năng lượng màu vàng.
Anh rất tò mò, nghĩ một lúc rồi tiến đến trước luồng năng lượng màu tím. Năng lượng đó chỉ lớn bằng quả dưa hấu, chuyển động từ từ, có vẻ không có gì là nguy hiểm.
Trương Tiểu Bình cảm giác được thứ này không đơn giản, thế là anh dùng mười nghìn ý nghĩ chạm vào nó.
“Đùng”.
Tiếng sấm lớn vang lên, năng lượng màu tím liền chạy vào trong mũi anh, sau đó vào trong biển ý thức.
“Ầm”.
Ý nghĩ của Trương Tiểu Bình bỗng quay về biển ý thức, cùng hợp làm một với sức mạnh màu tím. Vô số ý nghĩ biến thành một thể năng lượng hình người, là thần hồn của anh.
Quá trình diễn ra thuận lợi ngoài dự kiến, không đau đớn cũng không giày vò, dường như năng lượng màu tím đó đã ở đó chờ anh sẵn, cả hai vốn dĩ vô cùng hợp nhau.
Năng lượng màu tím nhanh chóng trở thành một phần của thần hồn Trương Tiểu Bình. Lúc này thần hồn của anh rất mạnh, thần niệm sắp có thể bao phủ cả Lôi Cảnh.
Đồng thời anh cũng biết năng lượng màu tím này gọi là lôi hồn, là lôi hồn Thiên Tiên do một luồng sấm sét tạo ra giữa trời đất khi vũ trụ lần đầu phân chia.
Có được lôi hồn, anh lại đến trước chùm sáng màu vàng, giơ tay ra, chùm sáng đi vào cơ thể anh theo cánh tay.
Cũng cực kỳ thuận lợi, năng lượng màu vàng trở thành một chiếc áo giáp sắt màu vàng, khoác lên trên người thần hồn.
Thứ này gọi là điện phách, nó và lôi hồn được sinh ra cùng lúc cũng là điện phách tiên thiên được một luồng sấm chớp sinh ra trong vũ trụ.
Có được Lôi Hồn Điện Phách, hai tay Trương Tiểu Bình tách ra là thế giới này sụp đổ. Sau đó Lôi Cảnh cũng biến mất, anh xuất hiện trong một sân vườn nhỏ.
Trong sân không có ai, anh vừa định ra ngoài xem xét thử thì đột nhiên có một trận gió lớn thổi đến, trời đất xoay chuyển, ngay sau đó anh lại đi vào một nơi kỳ quái.
Nơi này vô cùng nóng bức, dưới lòng đất là sa mạc màu đỏ, nóng rát, đi xuống mười mấy mét nữa là dung nham.
Con người gần như không thể tồn tại được trong môi trường này, ngay cả Trương Tiểu Bình cũng phải phóng thần niệm ra để chống lại cái nóng bức.
“Mẹ kiếp! Sao lại bị gió thổi đi vậy? Đây là đâu?”
Trong sân nhỏ, Tiêu Thái Tôn mỉm cười, phía sau ông ta là Ngụy Vô Cương, sắc mặt Ngụy Vô Cương âm trầm đến đáng sợ.
“Ông đừng có mà đắc ý, dù ông ta có sống sót ra khỏi Lôi Cảnh cũng không có nghĩa là ông ta đã có được Lôi Hồn Điện Phách”, Ngụy Vô Cương nói.
Tiêu Thái Tôn vui vẻ cười ha ha: “Vậy à? Lẽ nào ông không nhận ra Lôi Cảnh đã sụp đổ? Nếu Lôi Hồn Điện Phách không bị nóng chảy, Lôi Cảnh sẽ không biến mất”.
Ngụy Vô Cương hừ một tiếng, vung tay lên rồi biến mất.
Ngay sau đó ông ta xuất hiện trong một cung điện.
Khắp nơi trong cung điện là sương khói xanh, loáng thoáng có một bóng người trong làn sương, khí tức khá mạnh.