Ngô Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, cất lời: “Tự bẻ tay phải, có thế thì nhà họ Tạ các anh mới thoát nạn”.
Gã đàn ông thoáng sử sốt, nhưng lại lập tức giận dữ ngay được: “Nhóc con, mày nói gì cơ? Bảo tao tự bẻ tay mình? Mày ngu hay điên thế hả? Ở trước mặt nhà họ Tạ bọn tao thì họ Lý nhà mày còn chẳng bằng cái đinh gỉ!”
Sau đó gã vung tay lên: “Giữ chặt thằng nhóc đó cho tao!”
Một người đàn ông đen gầy sau lưng cậu hai Tạ bước ra, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, khuỷu tay và đầu gối có vết chai rất dày, có thể thấy là một cao thủ về quyền cước Xiêm La.
Hắn ta giơ tay muốn túm chặt bả vai Ngô Bình, cùng lúc đó nâng đầu gối lên tính huých vào bụng anh, động tác vừa nhanh vừa thâm độc.
Ngô Bình vừa ấn giữ tay, cao thủ quyền cước kia đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó quỳ sụp xuống đất phát ra tiếng “bịch” rõ to.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ròng ròng, hắn ta run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”
Hóa ra Ngô Bình đã dồn sức lực khá lớn hệt như núi Thái Sơn đè nặng xuống khiến hắn ta cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai bên, rõ ràng bọn họ không phải người có cùng cấp bậc!
Nếu nói hắn ta là một con sâu róm, vậy thì Ngô Bình chính là rồng thần, đối phương vốn dĩ còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Đi, bẻ tay phải của gã ta”.
Người đàn ông trên sàn không chút do dự đứng dậy, túm lấy cổ tay cậu hai Tạ rồi dùng sức bẻ.
“Rắc!”
Cổ tay cậu hai Tạ gãy lộ cả xương trắng, khiến gã đau đến mức kêu la thảm thiết.
Ngô Bình nhìn chằm chằm gã, thản nhiên nói: “Cút!”
Cậu hai Tạ lảo đảo rời đi. Chứng kiến nguyên quá trình, Trương Kính đứng một bên đã sợ đến mức choáng váng, đó là cậu cả luôn hiền hòa đấy ư? Vừa nói một câu là đã bẻ gãy luôn tay cậu hai nhà họ Tạ?
Lý Mai khẽ thở dài, sau đó cất lời: “Vốn định bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tạ, xem ra giờ hết cơ hội rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Em không sao chứ?”
Lý Mai lắc đầu: “Chồng à, thật ra anh không cần làm vậy đâu. Bản tính của tên Tạ Quốc Hiền kia vốn thế, em đã đoán trước được rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dám sờ mó vợ anh, anh không giết đã là từ bi lắm rồi. À, em bàn chuyện gì với gã thế?”
Lý Mai: “Chẳng phải anh mới làm ra sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho tập đoàn Miêu Dược đó sao? Em đã bàn với Đào Như Tuyết rồi, tập đoàn Lý thị sẽ đại diện toàn bộ dược phẩm cũng như sản phẩm chăm sóc sức khỏe tại khu vực Đông Nam Á của tập đoàn Miêu Dược”.
Tập đoàn Lý thị nắm giữ 25% cổ phầm của tập đoàn Miêu Dược, ngoài ra còn có 10% trong tay Ngô Bình, mối quan hệ giữa hai bên vô cùng mật thiết.
Ngô Bình: “Thế nên em muốn sử dụng kênh bán lẻ của nhà họ Tạ?”
Lý Mai gật đầu: “Đúng vậy. Nhà họ Tạ có đến mấy nghìn tiệm thuốc, hơn ba trăm bệnh viện tại Đông Nam Á, nếu có thể hợp tác thì vô cùng có lợi đối với việc kinh doanh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Em cứ yên tâm, nhà họ Tạ sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta thôi”.