Thiên Tố Âm cười nói: “Ta không quan trọng dược liệu, ta có rất nhiều dược liệu đủ để ngươi luyện chế đến một trăm lò”. Nói đến đây, cô ấy ném cho Ngô Bình một túi thuốc. Trong túi thuốc này chứa pháp khí dược liệu của Thiên Đan Phường, giúp việc luyện đan thuận tiện hơn.
Ngô Bình nói: “Ta đã đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan rồi”.
Thiên Tố Âm: “Đan dược này ta sẽ dùng tiền riêng để mua. Trên thị trường hiện tại, một viên Đạo Môn Đan thượng phẩm giả khoảng một ức kho phiếu. Ngươi cũng đã luyện ra được đan dược tuyệt phẩm, nên giá cao hơn mấy lần. Thế thì ngươi trả giá đi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế mười tỷ kho phiếu đi”.
Thiên Tố Âm gật đầu, đưa cho Ngô Bình một túi tiền: “Trong đó có ba mươi tỷ kho phiếu”.
Ngô Bình nhận túi tiền, bật cười: “Đông gia cũng hào phóng quá, ta chỉ nhận thôi. Trong một tháng, ta sẽ đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan nữa”.
Thiên Tố Âm: “Dược liệu thế này rất hiếm, Thiên gia tích lũy một trăm năm mới có nhiều như thế, Lý công tử đừng lãng phí đấy”.
Cô ấy không gọi Lý đan sư nữa mà đổi thành công tử, Ngô Bình cũng không quan tâm nói: “Ngươi cứ yên tâm”.
Thiên Tố Âm đành nói: “Trong kho thuốc của Thiên gia có tích lũy rất nhiều dược liệu, nhưng không biết tên trộm chết tiệc nào lại hốt hết. Cũng may, đa phần dược liệu của Thiên gia đều chuẩn bị trước một phần, chứ không ta thật không biết lấy cái gì cho ngươi luyện đan”.
Ngô Bình nghe cô ấy chửi mình là trộm lập tức khó chịu, lại muốn tăng giá đan lên một nửa.
Đúng lúc này anh lại cảm thấy ngọc phù bên hông rung lên, âm thầm ngạc nhiên. Ngọc phù này do Tử Thanh Thánh Hoàng để lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?
Anh lập tức nói: “Ta còn có chút việc cần giải quyết, khi nào rảnh ta sẽ luyện đan cho Đông gia”.
Sau đó anh cầm đan dược, rời khỏi Thiên Đan Phường.
Thoáng chốc, anh đi qua Thánh Môn đến gần Tử Kinh.
Anh vừa đến đã chạy đến Thánh Hoàng Cung Điện, cơ thể của anh vẫn còn đang ở giữa không trung đã cảm thấy một luồng hơi thở chết chóc tràn ngập khắp không trung. Mà hơi thở chết chóc kia, lại truyền từ trong phòng của Tử Thanh Thánh Hoàng ra ngoài.
Anh run rẩy, vội vàng hạ xuống trước cửa, không thèm gõ cửa cũng không quan tâm cung nữ cản, mà đẩy cửa đi vào.
Lúc này Tử Thanh đang xếp bằng trên giường mây, giữa mi tâm của nàng có một viết kiếm, trong đó máu đen chảy ra.
Trái tim của Ngô Bình nhói lên, hỏi: “Chị Tử Thanh, ai làm chị bị thương?”
Giọng của Tử Thanh Thánh Hoàng dịu dàng nói: “Tôi sợ không gọi cậu về, sẽ không thấy cậu nữa. Người làm tôi bị thương là tổ thần ‘Kiếm Đế’, tôi mới tiến vào Thánh Hoàng Cảnh tu vi cũng thua xa hắn ta. Nhưng hắn ta đã đến khiêu chiến, tôi là Thánh Hoàng của Nhân tộc nên không thể từ chối. Tuy vậy, hắn ta cũng không có tốt hơn, tôi đã chặt đứt một cánh tay của hắn ta rồi”.
Ngô Bình nheo mắt nói: “Chị Tử Thanh yên tâm, Thánh Thần của chị bị thương thôi, tôi có cách chữa cho chị!”
Tử Thanh lắc đầu: “Vô dụng thôi, vết thương của nhất Sát Sanh Kiếm này tồn tại suốt đời, chỉ cần tôi thả lỏng một chút thì sát ý sẽ lập tức bộc phát, mà tôi cũng sẽ tan thành mây khói. Trừ khi, đối phương thu lại kiếm ý này thì mới được”.
Ngô Bình nheo mắt: “Nếu có thứ giúp tu vi của chị tăng lên trong đoạn thời gian ngắn, giúp chị đè ép được kiếm ý này không chị Tử Thanh?”
Tử Thanh cười nói: “Ít nhất tôi phải đạt đến Chí Thánh Hoàng Nhị Cảnh mới được”.
Trong mắt của Ngô Bình hiện lên một tia quyết định, nói: “Chị Tử Thanh yên tâm! Lần này, chị không chỉ bình an vô sự mà tu vi còn sẽ tăng cao thêm một bước!
Tử Thanh vô cùng kinh ngạc: “Đệ đệ, cậu muốn làm gì?”
Ngô Bình: “Nói tóm lại là tôi có biện pháp! Chị, chị chờ tôi trở lại!”
Nói xong, anh lập tức trở về Thiên Giới.
Lấy Càn Khôn Đan Lô ra, anh lại đến gặp Đan Tổ một lần nữa, nói: “Tiền bối, Đan Tinh kia bây giờ đang ở đâu?”
Đan Tổ cười nói: “Cái thứ kia bây giờ đang ẩn thân ở thế tục, nó hòa thành một bức tượng thần, nó cho rằng ta không tìm được nó, nhưng lại không biết rằng ta có thể cảm nhận được vị trí của nó”.
Ngô Bình: “Tiền bối, ta sẽ nhanh chóng tìm được Đan Tinh”.