Trên
gương mặt của Diệu Âm lộ ra vẻ vui mừng: “Chúc mừng thí chủ đã đạt được Phật Đà
Thần Thông. Từ bây giờ trở đi, thí chủ có thể tiếp nhận ủy thác của Phật môn”.
Ngô
Bình: “Bây giờ tôi có thể xem đồ à?”
Diệu
Âm cười nói: “Đương nhiên là có thể”.
Vừa
dứt lời, Diệu Âm vung tay lên, trước mặt Ngô Bình lập tức xuất hiện một
bức họa thật dài không thấy được cuối. Bức họa nhanh chóng trải ra từ trái sang
phải, bên trên đó vẽ các loại pháp bảo, nhiều không kể được.
Ngô
Bình mỉm cười, bình tĩnh mà nhìn số bảo bối không thể đếm được này, anh
cũng không chọn đến hoa mắt, mà là dựa vào tri thức và sức phán đoán của mình,
chọn ra được món thích hợp.
Khoảng
qua vài phút, anh bỗng nhiên chỉ vào một thứ ở trên bức họa, đó là một chuỗi
Phật châu, tổng cộng có một trăm linh tám viên bảo châu, mỗi một viên bảo châu
đều có khắc Phật văn cực nhỏ.
Ngay
lập tức, Phật châu đang ở trong cuộn giấy lập tức chuyển sang thật, bay vào
trong tay của Ngô Bình.
Ngô
Bình cười nói: “Bảo bối tốt. Mỗi viên châu đều ẩn chứa uy lực cực kỳ to
lớn”.
Diệu
Âm nói: “Ánh mắt của thí chủ thật tốt, đây là Tam Kỷ Châu. Từ được làm từ xá
lợi của các Cổ Phật trong ba kỷ nguyên mà thành, là một trong mười đại Phật
bảo. Ở kỷ nguyên trước, phật đà từng ban cho Phật tử có ngộ tính nhất trong
Phật môn. Sau này, vị Phật tử kia không phụ sự mong đợi của mọi người, bốn mươi
tuổi đã có thể chứng được phật quả”.
Ngô
Bình còn muốn lấy thêm vài món đồ, nhưng Diệu Âm lại cuộn bức họa lại,
cười nói: “Thí chủ. Sau này mỗi lần người hoàn thành một nhiệm vụ, là có thể
lấy được một bảo bối từ bên trong Phật tàng. Đương nhiên, ba phần đại lễ của
người cũng sẽ không thay đổi”.
Ngô
Bình lập tức trở nên tốt lên, anh gật đầu: “Vậy được. Nói tôi biết ba
nhiệm vụ là cái gì đi”.
Diệu
Âm: “Nhiệm vụ thứ nhất, là tu sửa một ngôi chùa, quy mô của ngôi chùa giống hệt
với Thiên Tự”.
Ngô
Bình: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Diệu
Âm lắc đầu: “Không đơn giản. Việc tu sửa chùa, không phải là việc mà trời đất
chấp nhận được, toàn bộ thiên địa đều sẽ làm khó làm dễ anh. Khi đó, không chỉ
vận khí anh kém đi, mọi việc không được thuận lợi, còn sẽ nảy sinh tâm ma”.
Ngô
Bình: “Cái đó thì không thành vấn đề”.