Trương Kình cười nói: "Cậu chủ, đây là 'tinh thạch màu' chỉ có riêng ở Đông Nam Á, sản lượng không cao nhưng cực kỳ đẹp".
Lý Mai biết nó, cũng nói: "Tinh thạch màu này cũng không rẻ, chỉ một mảnh nhỏ đã có thể bán mấy trăm đô la".
Ngô Bình cầm lấy một cục quan sát, phát hiện bên trong có chút năng lượng, cảm giác kỹ hơn thì cho ra kết luận nó thuộc về một thứ cực kỳ quý báu trong giới tu hành, đó là nguyên lực. Bình thường nó đều tồn tại dưới dạng nguyên thạch trong tự nhiên.
Nguyên thạch có rất nhiều loại, mỗi loại đều chứa một loại năng lượng. Nguyên lực có giá trị cực cao với tu hành, luyện đan, vẽ trận pháp. Có thể nói nó là vật cần có của người tu hành.
Có điều, nguyên thạch lại có số lượng cực kỳ thưa thớt ở giới tu hành, giá cả đắt đỏ. Một miếng to bằng ngón tay cái rẻ nhất cũng phải bán trên trăm tiền bùa.
Ngô Bình không ngờ bên trong tinh thạch màu lại chứa một luồng nguyên lực!
Anh bình tình hỏi: "Giám đốc Trương, mỗi năm Đông Nam Á sản xuất bao nhiêu tinh thạch màu?"
Trương Kình đáp: "Chưa tính toán kỹ, nhưng hồi còn bé tôi thường xuyên chơi cục đá này nên sản lượng hẳn cũng không ít. Mỗi năm chắc ít nhất cũng phải mấy tấn".
Ngô Bình nói: "Giám đốc Trương, tôi giao cho anh một cái nhiệm vụ, anh hãy thu mua số lượng lớn loại tinh thạch màu này trong toàn bộ Đông Nam Á, bất kể giá cả thế nào!"
Tuy Trương Kình không hiểu, nhưng anh ta vẫn lập tức đáp: "Vâng! Chỉ là cậu chủ, một khi thu mua số lượng lớn thì giá cả của nó sẽ tăng mạnh".
Ngô Bình nói: "Tăng giá cũng không sao, tôi cho anh một tỷ đô la trước, anh cứ mặc sức mua. Chỉ có giá cao thì dân chúng Đông Nam Á mới bằng lòng bỏ sức đi đào móc tinh thạch màu".
Trương Kình đáp: "Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay!"
Trương Kình đi rồi Lý Mai mới hỏi: "Chồng à, tại sao anh lại muốn mua tinh thạch màu?"
Ngô Bình đáp: "Trong tinh thạch màu đó chưa một loại năng lượng, tuy rất ít nhưng chỉ cần tìm được đủ nhiều thì anh có thể lấy ra nguyên thạch. Mà nguyên thạch lại có tác dụng rất lớn với anh".
Lý Mai: "Vậy hả? Trương Kình kia rất có năng lực, anh ta làm việc thì anh có thể yên tâm".
Lúc này, điện thoại trong văn phòng chợt vang lên. Lý Mai cầm lên, bên trong truyền ra tiếng của đội trưởng đội bảo vệ.
Giám đốc Lý, ông chủ Tạ của tập đoàn Siêu Thiên muốn gặp cô. Giờ đang ở dưới lầu.
Lý Mai bảo: "Để họ lên đây đi!"
Ngô Bình cũng nghe được, mở miệng nói: "Người của nhà họ Tạ quả nhiên đến đây!"
Lý Mai nhìn anh nói: "Chồng ơi, anh chém đứt tay của Tạ Quốc Hiền nên nhà họ Tạ chắc chắn là đến trả thù".
Ngô Bình cười lạnh: "Đến vừa lúc!"
Trong phòng tiếp khách, một ông lão hơn 60 tuổi dẫn theo một đống người hùng hổ xông vào, đằng sau còn có một đám binh lính vác súng và một gã đại tá.
Bên cạnh ông lão là Tạ Quốc Hiền đã được băng bó đang nhìn chằm chằm Ngô Bình với vẻ mặt oán hận.
Ông lão lạnh lùng hỏi: "Mày chính là thẳng con hoang nhà họ Lý? Là mày đánh con trai tao bị thương?"
Chát!