Sau khi mọi người làm quen với nhau xong, La Thiên Tướng nói: “Còn một lát nữa mới đến giờ nhập tiệc, các cpn dẫn Tiểu Bình đi dạo một vòng quanh thành Huyền Hoàng đi”.
Ngô Bình hỏi: “Đó là nơi nào ạ?”
Đới Hạo Tông cười nói: “Sư đệ, thành Huyền Hoàng là nơi mà tất cả các thế lực của đại thế giới cùng xây dựng, thành chủ là Tiên Nghiêm phái nhân, nơi đây là trung tâm mua bán của đại thế giới Huyền Hoàng nên sầm uất lắm”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Tử Kỳ Phong: “Đại sư huynh và nhị sư huynh hơi bận nên anh và tam sư huynh sẽ đưa cậu đến đó chơi nhé. Thành Huyền Hoàng có cửa hàng của chúng ta, tiện thể cho cậu xem luôn”.
La Thiên Tướng gật đầu: “Mấy đứa phải đi với nhau nhiều vào cho tăng thêm tình gắn kết”.
Sau đó, Hoa Nguyên Cát và Tả Kỳ Phong đã dẫn Ngô Bình rời khỏi Thiên Địa Kiếm Tông rồi bay về phía thành Huyền Hoàng.
Thành Huyền Hoàng nằm ở bình nguyên của đại thế giới cùng tên, phía Bắc là một thảo nguyên vô tận, phía Nam là rừng rậm nguyên sử với diện tích rất lớn.
Khi bay trên cao, Ngô Bình nhìn từ xa đã thấy có một thành phố rộng lớn với diện tích hơn 100 nghìn km vuông, đường xá đan xen, ngoài ra còn có rất nhiều các tòa nhà cao tầng.
Thấy thế, Ngô Bình không nhịn được hỏi: “Hai vị sư huynh, sư phụ bảo em đến đây không phải chỉ để dạo chơi đúng không?”
Hoa Nguyên Cát cười nói: “Sư đệ thông minh đấy, rất hiểu ý của sư phụ. Trong thành này có rất nhiều cục kiểm tra cao cấp, ngoài ra còn có hội quán luyện đan nữa”.
Ngô Bình: “Hội quán luyện đan ư?”
Hoa Nguyên Cát: “Đúng thế, hội quán này là nơi đánh giá các thầy luyện đan. Cách một thời gian hội quán lại bán đấu giá các đan dược quý hiếm. Hôm nay vừa hay đến ngày có đấu giá này. Vì thế sư phụ mới bảo chúng tôi đưa sư đệ đến đây. Nếu sư đệ thấy có đan dược nào phù hợp với mình thì cứ đấu giá, tiền thì cứ tính cho môn phái thôi”.
Ngô Bình: “Thiên Địa Kiếm Tông sẽ thanh toán ư?”
Hoa Nguyên Cát cười nói: “Đương nhiên, Thiên Địa Kiếm Tông chúng ta là thế lực lớn thứ hai ở đại thế giới Huyền Hoàng mà, hơn nữa còn khá thân với hội quán này”.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đáp xuống một ngôi nhà rất lớn, bên ngoài còn có một quảng trường, hiện đang có nhiều xe ngựa đỗ ở đây.
Họ vừa đi vào thì đã có một người ăn mặc như quản gia ra nghênh đón: “Ngài về rồi ạ?”
Tả Kỳ Phong: “Ừm, quản gia, các cô gái đâu hết rồi?”
Quản giá vội đáp: “Cô Băng Ngạn và Tuyết Nghiên có nhà, còn hai cô khác thì đi mua sắm rồi ạ”.
Tả Kỳ Phong: “Gọi hai cô ấy đến chào ngũ sư đệ đi”.
Quản gia lập tức hành lễ với Ngô Bình: “Chào ngũ gia ạ!”
Ngô Bình được mời vào phòng khách, bày trí trong này rất sang trọng, người hầu kẻ hạ cả đống.
Tả Kỳ Phong nói: “Sư đệ, đây là nơi anh thường đến ở tạm, anh có nuôi mấy cô gái ở đây để mua vui, lát cậu gặp họ chút nhé”.
Tả Kỳ Phòng vừa nói dứt câu thì có hai cô gái bước ra, một cô mặc váy hồng, một cô váy xanh, cả hai đều xinh đẹp tuyệt sắc, khiến ai đã nhìn rồi là không muốn dời mắt đi chỗ khác.
Tả Kỳ Phong cười nói: “Băng Nghiên, Tuyết Nhạn, đây là Trương Tiểu Bình - sư đệ thứ năm của anh”.