Ánh mắt của nam tu rất lạnh, gương mặt trong sáng như lạnh lùng, bình tĩnh nói: “Bọn ta không cần người khác chăm sóc đâu”.
Anh biết người nam tu này rất tự tin, nên không quan tâm hỏi: “Ngươi tên gì?”
“Trương Huyền Thanh”. Nam tu lạnh lùng, cao ngạo nói.
Nữ tu lại dịu dàng, cười nói: “Thưa Lý đại ca, ta tên là Chu Như Thanh”.
Ngô Bình gật gù rồi cũng im lặng, hiện tại anh không biết tình hình bên trong Triêu Thiên Phong ra sao. Dù anh có vào được bên trong, cũng chưa chắc có thể chăm sóc được họ.
Cách họ không xa, có hơn mười tu sĩ của Nhân tộc đang đứng, hình như họ luôn chăm chú nhìn Chu Như Thanh. Dù sao, Chu Như Thanh cũng là một đại mỹ nữ, họ nhìn chăm chú như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
Dần dà, hình như họ nghĩ thế lực của Ngô Bình cô độc nên có vài nam tu đã bước đến, không thèm chào hỏi Ngô Bình hay Trương Huyền Thanh, mà một tu sĩ tên Tiểu Hồ Tử nói với Chu Như Thanh: “Triêu Thiên Phong này nguy hiểm lắm đó tiên tử à, gia tộc của bọn ta theo tổ tiên nghiên cứu văn minh kỷ nguyên của nó rồi nên vô cùng biết rõ tình hình bên trong, không biết tiên tử có muốn đi với bọn ta không?”
Trương Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Không muốn!”
Tên tu sĩ tên Tiểu Hồ Tử kia trừng Trương Huyền Thanh nói: “Ta đâu có nói chuyện với ngươi? Ngươi muốn đi với bọn ta, ta cũng không cho!”
Trương Huyền Thanh lạnh lùng nói: “Cút xa một chút!”
Tiểu Hồ Tử cười nham hiểm nói: “Tên nhóc nhà ngươi cũng kiêu căng thật đấy, đáng tiếc là kẻ nào kiêu căng như thế đều chết không yên. Lát nữa vào Triêu Thiên Phong rồi, để xem ngươi có cầu xin ta không!”
Đám đó vài câu, lại quay lại vị trí cũ.
Chu Như Thanh nói: “Lý sư huynh đừng nghe bọn chúng khoe khoang, tổ tiên của chúng ta cũng có rất nhiều công trình nghiên cứu về văn minh kỷ nguyên..”.
“Như Thanh!” Trương Huyền Thanh đột ngột trừng nàng ấy, Chu Như Thanh chỉ đành nín thinh.
Ngô Bình âm thầm giật mình, xem ra hai người này cũng chẳng phải dạng vừa gì. Nhưng anh không hỏi nhiều, sư tôn không nói thì anh cũng không cần biết rõ làm gì.
Không lâu sau, Triêu Thiên Phong đột nhiên xuất hiện một cái cầu thang, lập tức có vài tên Dị tộc bước lên đến bậc người đã thấy thềm đá dài không còn nhìn thấy đầu đâu nữa.
Trương Huyền Thanh với Chu Như Thanh vẫn rất bình tĩnh, hình như cũng không lo lắng hay vội vàng đi theo sau đám người đó.
Ba người đi lên bậc thang, Ngô Bình cảm nhận được một lực ản rất yếu, mà cứ theo số bậc thang tăng dần thì lực cản càng lúc càng lớn. Vài tên tu sĩ Dị tộc đi tuốc đằng trước, đã bước đầu có bước chân khó nhọc.
Sau khi đi hơn một ngàn bậc, nhóm người Ngô Bình đã vượt qua một đám lớn tu sĩ.
Sau ba nghìn bậc, ba người trở thành đội thứ hai, sau đội sinh linh Hỗn Độn cũng đi lên bậc thang rất nhanh. Sau đó họ đi đến một bệ đá, trên bệ đó có một cánh cửa đá xa xưa. Lúc này, một đám sinh linh Hỗn Độn đang đi vòng quanh cửa đá nghiên cứu, họ đều nghĩ muốn lên núi thì phải tìm ra cơ quan trên cửa đá nầy.
Chu Như Thanh nói: “Mỗi lần vào Triêu Thiên Phong đều khác nhau, lần này là cửa đá, lần trước đó là cầu đá”.
Ngô Bình bật cười hỏi: “Như Thanh biết cách qua à?”
Chu Như Thanh lắc đầu: “Ta không rõ lắm, chỉ thử xem”.
Đám sinh linh Hỗn Độn vẫn còn đang nghiên cứu, Ngô Bình đã mất kiên nhẫn đi đến đưa tay đặt lên cửa đá. Ngay tức thì, anh cảm nhận được một cố lực lượng run liên hồi trên cửa đá giống như là mật mã.
Anh nhắm mắt suy nghĩ, bên cạnh có một sinh linh Hỗn Độn đầu rắn cơ thể hình người lạnh lùng nói: “Tên nhóc kia, đã không hiểu thì đừng có chạm bậy bạ!”
Ngô Bình mở mắt ra, sau đó vội vàng đến cửa đá xoa hai mươi bốn lần, đột nhiên một tiếng “răng rắc” vang lên. Cửa đá toar lên ánh sáng lấp lánh, chính giữa xuất hiện vầng sáng ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng.
Tất cả tu sĩ thấy hình ảnh như vậy, lập tức ngậm miệng, ánh mắt nhìn Ngô Bình cũng thay đổi.