Lý Thanh Đế cũng thu thập rất nhiều sách lịch sử địa phương Linh Xuyên, đưa chúng cho Ngô Bình. Anh đọc lướt qua thì đã biết được tình hình ở Linh Xuyên vô cùng phức tạp.
Lý Thanh Đế: “Thế lực lớn nhất ở Linh Xuyên thật ra là những quý tộc trong các gia tộc lớn. Như Lý Thị, Ngô Thị, Tần Thị và Trần Thị đều có thế lực rất mạnh. Những quý tộc và người trong tộc của họ kiểm soát hơn tám mươi phần trăm đất đai ở Linh Xuyên. Ba đế quốc lớn và vài tông môn hùng mạnh, cùng những nhân vật cốt lõi đều là người trong quý tộc”.
Ngô Bình: “Sức mạnh của quý tộc mạnh đến thế à”.
Lý Thanh Đế: “Hệ thống phân cấp nội bộ của các quý tộc rất nghiêm ngặt, có các tầng kiểm soát. Chẳng hạn như trong Lý Môn có các cấp bậc, cấp thấp nhất được gọi là tiểu tốt, lên nữa là lương nhân, trên lương nhân được gọi là sĩ nhân, trên sĩ nhân là tộc thân, tông lão, tông chủ. Lương nhân thường có thể được phân chia nhiều đất đai, sĩ nhân sẽ được nhiều hơn. Nếu là tộc thân thì là địa chủ lớn. Một tộc thân của Lý Thị, có trong tay ít nhất mấy chục triệu héc ta đất, nhiều hơn nữa thì có mấy trăm triệu héc ta”.
Ngô Bình: “Thế nên sức mạnh cơ bản nhất ở Linh Xuyên là các địa chủ lớn và địa chủ nhỏ bên dưới”.
Lý Thanh Đế: “Đúng thế, cho nên muốn khống chế Linh Xuyên, trước tiên phải khống chế các quý tộc. Tông chủ, chúng chưa cần có dã tâm khống chế Linh Xuyên, nhưng tôi nghĩ tại sao không nhân cơ hội khống chế Lý Thị ở Linh Xuyên?”
Ngô Bình khẽ cười: “Anh có đề nghị gì?”
Lý Thanh Đế: “Tôi nghe ngóng được thật ra nội bộ Lý Môn có một đường thăng tiến đơn giản”.
Ngô Bình: “Ồ? Con đường nào?”
Lý Thanh Đế: “Chỉ cần đất trong tay lên đến quy mô nhất định sẽ có thể trở thành tộc thân. Mà chỉ cần cống nạp cho Lý Môn đủ tiền và lương thực thì có thể trở thành tông lão. Nếu có một thế lực lớn mạnh khác đứng đằng sau hỗ trợ thì không khó để có thể trở thành tông chủ. Tông chủ trước đây là tông lão, người này tương đối giàu có, hơn nữa môn chủ Thiên Kiếm Môn đứng sau hỗ trợ nên mọi người đều chọn người này làm tông chủ”.
“Nói trắng ra, ai có tiền, thực lực đằng sau người đó lớn mạnh thì người đó có thể trở thành tông chủ”, Lý Thanh Đế nói.
Ngô Bình bật cười: “Ý anh là muốn cho tôi làm tông chủ sao?”
Lý Thanh Đế cười nói: “Tại sao không thể? Tông chủ, thực lực của anh rất mạnh, không thiếu tiền, chỗ chống lưng đằng sau cũng mạnh hơn đám người kia, họ không có lý do không chọn anh làm tông chủ”.
Ngô Bình: “Sau này hẵng nói chuyện này, anh đã nghe ngóng rõ ràng mục đích đại hội tông chủ lần này chưa?”
Lý Thanh Đế nói: “Cũng hòm hòm rồi. Thật ra mục đích đại hội tông chủ là thôn tính các các tông môn bên ngoài để tăng cường sức mạnh của Lý Môn. À phải rồi, có vẻ như tiên giáo Thái Thanh đã phái người xuống để hỗ trợ họ làm vậy”.
“Tiên giáo Thái Thanh sao?”, Ngô Bình cười: “Phái ai?”
Lý Thanh Đế: “Hình như là một người tên Lý Đa Văn, tôi cũng không quen”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc thôn tính đất đai ở Linh Xuyên nghiêm trọng như vậy, người dân thường lấy gì sinh sống?”
Lý Thanh Đế: “Phần lớn họ là nông dân tá điền, người lao động dài hạn hoặc người tị nạn, những người buôn bán nhỏ. Mặc dù họ có thể tồn tại nhưng sống rất chật vật. Sáu mươi phần trăm thu hoạch của họ phải giao cho nhà địa chủ, ngoài ra còn thêm hai mươi phần trăm làm lợi tức, tiền lãi cuối cùng có thể đến tay mình không đến hai mươi phần trăm”.