Ngô Bình cười hỏi: “Chú linh, có tên chứ?”
Cô bé đáp: “Tôi tên là sát chú Ỷ Thiên”.
Ngô Bình bảo: “Thế tôi gọi là Ỷ Thiên thôi nhé. Bây giờ tôi là chủ nhân của cô. Hãy nói cho tôi biết trong động thiên này là thứ gì?”
Ỷ Thiên đáp: “Là Thần Chú Động Thiên, do đại đế Thần Chú để lại”.
Ngô Bình hỏi: “Cô cũng đến từ đó?”
Ỷ Thiên đáp: “Tôi là chú phù cuối cùng mà đại đế Thần Chú luyện chế”.
“Vậy cô biết được bao nhiêu về Thần Chú Động Thiên?”
Ỷ Thiên đáp: “Thần Chú Động Thiên có năm tầng. Tu sĩ các đời của Thần Chú Môn đã phá giải được tầng một và tầng hai. Truyền thừa của Thần Chú Môn đều đến từ hai tầng này”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Không ngờ có đến năm tầng!”
Động thiên mà các tu sĩ khai phá đều có đặc điểm riêng, đặc biệt là những kẻ siêu mạnh. Có người khai phá được nhiều động thiên, có người thì mở được nhiều tầng trong một động thiên.
Trong đó, mở được hai tầng thì đủ tư cách trở thành thiên tài của đại giáo, mở được ba tầng thì có thể nhìn ra tam giới, là sự tồn tại cấp thiên kiêu. Mở được bốn tầng thì xưa nay chỉ có vỏn vẹn vài người. Thế mà Thần Chú Động Thiên này lại được khai phá đến năm tầng! Xem ra vị đại đế Thần Chú này còn khủng khiếp hơn đại đế Thiên Phù!
Anh hỏi tiếp: “Linh chú trấn môn của Thần Chú Môn là cô sao?”
Ỷ Thiên trả lời: “Ngoài tôi ra, còn hai phù chú khác, đều đến từ tầng động thiên thứ hai. Đó là Tuyệt Thiên và Diệt Thế, uy lực không hề kém cạnh tôi”.
Ngô Bình lại hỏi: “Ai nắm giữ hai chú phù này?”
“Tả, hữu hộ pháp của Thần Chú Môn”, Ỷ Thiên đáp.
Ngô Bình nói ngay: “Lập tức trấn áp họ!”
Chú linh Ỷ Thiên liền phát ra chú lực, tức thì khoá chặt hai người vẫn đang trấn thủ ở sâu trong Thần Chú Môn. Hai người này cầm chú phù, có thể ra tay bất kỳ lúc nào, muốn chết chung với kẻ thù!
Nhưng bất thình lình, hai luồng chú lực đánh vào ý thức của họ. Cả hai run rẩy, thất khiếu chảy máu, thần hồn bị chú lực mạnh mẽ kia giết chết, chẳng mấy chốc đã biến thành thi thể.
Ngô Bình ngay lập tức tìm thấy hai người này và lần lượt lấy đi chú phù trên người họ, một cái là Tuyệt Thiên, một cái là Diệt Thế.
Hai phù chú này là hai viên ngọc phát sáng, một viên màu xanh, một viên màu tím. Nhìn thấy, Ngô Bình biết ngay Thần Chú Môn vẫn chưa thể luyện hoá chúng, nếu không thì bọn anh chắc chắn không có cơ hội tấn công Thần Chú Môn.
Ngô Bình tung người bay lên trời, hai tay cầm Tuyệt Thiên và Diệt Thế. Anh trầm giọng bảo: “Chú linh Ỷ Thiên đã bị tôi nắm giữ, Tuyệt Thiên và Diệt Thế cũng rơi vào tay tôi. Các người còn muốn phản kháng không?”
Ngay tức thì, những kẻ đang liều mạng chém giết đều ngừng lại. Người của Thần Chú Môn bàng hoàng nhìn Ngô Bình đang bay trên cao, lòng ai cũng ngập tràn tuyệt vọng. Thần Chú Môn, toi rồi!