Lúc này, bên ngoài sớm đã loạn cả lên, một nhóm cao thủ lao ra, bay đến mái nhà, dưới đất cũng xuất hiện rất nhiều cao thủ, đang chuẩn bị chặn anh ở ngay lối vào. Thế nhưng, ngay khi Ngô Bình lao ra, một luồng linh lực sôi sục, mười mấy người xung quanh tựa như bị nổ tung bay ra, có mấy người lập tức rơi vào hôn mê.
Ngô Bình như một con chim ưng, giang cánh bay thẳng lên trời. Cách dùng linh lực có rất nhiều, khi linh lực sôi sục dưới chân, thì anh đã có thể bay trên không rồi.
“Rầm!”
Mọi người trên mái nhà đều cảm thấy có một cơn gió lướt ngang mặt, sau đó một bóng người bay đến. Trong số bọn họ, chỉ có pháp sư mới có thể bay được, lúc này chỉ đành giương mắt nhìn theo, vượt ngoài tầm tay.
Ngay lúc này, dưới đất truyền đến tiếng gào thét: “Dám cướp tài sản của thành chủ, ngươi to gan lắm, xuống đây cho ta!”
Vị pháp sư này mặc bộ đồ trắng, bay lên không, thế nhưng chuyện khiến hắn ta thất vọng là hắn ta càng bay thì Ngô Bình lại càng xa, hắn ta bay không nhanh bằng đối phương!
Ngô Bình càng bay càng cao, càng bay càng xa, rất nhanh sau đó, pháp sư đuổi theo anh cũng biến thành một chấm đen nhỏ.
Trời cao rất mát, anh khẽ ngâm hát mấy câu, đáp xuống thành Nam. Bên ngoài thành Nam, hươu trắng đang đợi anh, anh treo bốn túi lớn lên lưng hươu trắng, sau đó ôm theo rương nhỏ chạy đi.
Khi người của cửa hàng đều điên tiết, một lúc lâu cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể cử người đi báo với thành chủ. Nhưng khi thành chủ biết tin thì Ngô Bình đã không biết tung tích nơi nào rồi.
Trên một ngọn núi ở thành Nam, Tiểu Vũ lo lắng đợi tin, cô ấy không chắc Ngô Bình có thể thành công hay không, cũng không biết anh có gặp nguy hiểm gì không, trong lòng lo lắng không yên.
Ngay lúc này, cô ấy nhìn thấy một con hươu trắng cao lớn gấp rút chạy đến, Ngô Bình ngồi trên đó, còn có bốn cái túi lớn và một cái rương nhỏ.
Tiểu Vũ vui mừng, cười nói: “Anh Ngô, em biết anh không sao mà!”
Ngô Bình cười nói: “Lên đi, Võ Lăng Thành không thể ở được nữa, chúng ta phải đổi nơi khác mới được”.
Tiểu Vũ ngẫm nghĩ nói: “Từ chỗ này đi tiếp về phía Nam mấy nghìn dặm, có một thành lớn hơn, tên thành Vân Đô. Thành Vân Đô có mấy nghìn vạn nhân khẩu, cao thủ cũng nhiều, buôn bán cũng phát triển hơn. Nhưng, em cũng chưa từng đến thành Vân Đô, chỉ là nghe người ta nhắc đến mấy lần”.
Ngô Bình: “Tại sao em không đến đó? Bởi vì đường xa sao?”
Tiểu Vũ: “Vân Đô phân chia giai cấp rõ ràng, nếu không thực lực không tiền, rất khó ổn định ở bên đó”.
Ngô Bình vỗ vào bốn cái túi lớn: “Chúng ta có gần bốn triệu tiền linh, đủ tiêu xài cả đời”.
Tiểu Vũ nhìn rương nhỏ hỏi: “Anh Ngô, trong này cũng là Tiền linh sao?”
Ngô Bình mở ra cho cô nhìn, khi Tiểu Vũ nhìn thấy tiền tệ xanh vàng bên trong, cô ấy kinh ngạc nói: “Đây là Tiền Lam Thiên!”
Ngô Bình thấy cô ấy kích động thì cười hỏi: “Tiền Lam Thiên này rất đáng giá sao?”
Tiểu Vũ gật đầu thật mạnh: “Đương nhiên! Một tiền Lam Thiên, có thể đổi được một nghìn tiền linh! Một rương nhỏ này, ít nhất cũng một trăm nghìn Tiền Lam Thiên, tương đương một trăm triệu tiền linh!”
Ngô Bình khẽ cười: “Không tệ, kiếm được một khoản”.
Hai người cười cười nói nói, tiếp tục đi về phía Nam.