Ngô Bình bảo: “Tôi bận ra ngoài làm chút chuyện”.
Đạt đến cảnh giới Hoàng Huyết của Thiên Huyết Kinh cũng giúp y thuật của anh được cải thiện rõ rệt. Nếu là bệnh thông thường, anh chỉ cần vỗ vài cái là trị khỏi, thế nên tốc độ chữa bệnh cũng tăng lên đáng kể. Thời gian bình quân để chữa khỏi cho một bệnh nhân không quá một phút.
Ngô Bình bận rộn từ một giờ chiều đến tám giờ tối. Trong bảy giờ đồng hồ, anh đã chữa trị cho gần năm trăm bệnh nhân.
Liễu Y Y nói: “Vất vả cho bác sĩ Ngô quá rồi. Tối nay em mời anh ăn cơm nhé”.
Ngô Bình mỉm cười: “Được thôi”.
Nơi Liễu Y Y đến dùng bữa là một quán ăn khá gần bệnh viện, diện tích không lớn, chỉ có bốn bàn.
Chủ quán là một người què, có cô con gái mười sáu tuổi phụ giúp ở quán. Mùi vị thức ăn rất ngon, có thể thấy chủ quán rất có tay nghề.
Buổi tối có rất ít người ra ngoài ăn cơm, vì trị an đường phố không tốt lắm, quán ăn rất vắng vẻ. Nhưng cũng không phải là không có ai. Ngoài Ngô Bình ra, bàn bên cạnh cũng có người ngồi.
Bàn đó có hai người trẻ tuổi đang vừa uống rượu vừa nhỏ giọng chuyện trò.
Ngô Bình ăn được vài miếng thì nghe một người đàn ông bảo: “Nghe tin gì chưa? Xung quanh Đông Doanh xuất hiện một trăm nghìn hải đảo, trên đảo có thổ dân khát máu sinh sống. Nghe nói chỉ trong một đêm, một phần ba người Đông Doanh đã bị thổ dân khát máu trên đảo giết sạch, đa số là nam thanh niên và người già. Bây giờ Đông Doanh chẳng còn bao nhiêu đàn ông nữa, toàn là phụ nữ. Vương của Đông Doanh đã cử sứ giả đến nước Long xin giúp đỡ, nhưng Hoàng đế nước Long mặc kệ”.
Ngô Bình giật mình, bèn sang ngồi bàn của hai người kia, cười hỏi: “Chào hai vị. Vừa rồi nghe hai vị nói Đông Doanh xảy ra chuyện lớn. Chẳng hay, Vương của Đông Doanh là ai?”
Cả hai thấy anh lịch sự, một trong hai liền đáp: “Là thế này, ban đầu Đông Doanh thấy xung quanh xuất hiện vô số hòn đảo, bèn lập tức sai người đánh chiếm. Hoàng thất Đông Doanh nhân cơ hội này để lấy lại quyền lực. Song lại không dám xưng Hoàng, đối ngoại đều tự xưng là Vương của Đông Doanh”.
Ngô Bình hỏi: “Thực lực của thổ dân trên một trăm nghìn hòn đảo quanh Đông Doanh chắc hẳn rất mạnh?”
Người kia nói: “Nghe bảo những hòn đảo ấy chủ yếu thuộc ba thế lực lớn: Thiên Tinh Môn, Doanh Châu, nước Oa. Tính ra, Đông Doanh cũng từng là một phần của nước Oa. Có điều hiện nay nước Oa đang hỗn loạn, tám người con trai của Vương đang tranh giành vương vị”.
Ngô Bình gật đầu: “Có vẻ sau khi không gian mở ra, nước Đông Doanh cũng mở rộng rất nhiều”.
Người kia bảo: “Nước Oa chiếm giữ hàng chục nghìn hòn đảo, chọn bừa một đảo cũng to hơn Đông Doanh. Vậy nên không bao lâu nữa, Đông Doanh sẽ bị nước Oa thôn tính thôi. Trong ba thế lực đó, Doanh Châu mạnh nhất. Đây là một thế lực tu chân, có tiếng là sở hữu hàng triệu môn đồ, có mối liên hệ chặt chẽ với Tiên Giới. Thời Tiên quốc, Doanh Châu từng là một phần của Tiên quốc. Thực lực của Thiên Tinh Môn thì ngang ngửa nước Oa, môn phái này mạnh về trận pháp”.
Ngô Bình hỏi: “Nước Long cách nơi này bao xa?”
Người kia ngẫm nghĩ: “Chắc là vài trăm nghìn dặm. Nhưng nếu độn hành nhanh thì chắc cũng không xa lắm”.
Ngô Bình cảm ơn họ rồi trở về bàn mình.
Liễu Y Y hỏi: “Bác sĩ Ngô à, ở Đông Doanh có người nào hay có chuyện gì làm anh lo lắng sao?”
Ngô Bình đáp: “Ừ, anh có bạn ở đó, cũng không biết họ ra sao rồi. Mấy ngày nữa anh sẽ đến Đông Doanh một chuyến”.
Liễu Y Y nói: “Dạo trước có vài bệnh nhân còn bàn luận về Doanh Châu, bảo Doanh Châu là một hòn đảo rất rộng lớn, diện tích còn lớn hơn cả địa cầu ban đầu”.