Dứt lời, ông ấy đi tới quầy hàng bên cạnh rồi lấy bừa một viên đan dược ra, sau đó lắc một cái, lập tức có ánh sáng đỏ xuất hiện trên đan dược rồi hiện ra một chữ “Bình”, đây chính là tên quan hiệu của Ngô Bình.
Người đàn ông tỏ vẻ hoảng hốt rồi nói: “Nhưng tôi đã mua viên đan dược này ở đây thật”.
Ngô Bình: “Có phải mua ở đây hay không thì nhìn quan hiệu là biết ngay. Tôi là Đan Vương nên có nhiều đan dược lắm, hơi đâu mà bán hàng giả?”
Người kia đảo mặt nói: “Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa, tôi đi báo quan”.
Dứt lời, hắn đi ra ngoài nhưng đã bị Liễu Chí Mưu cản lại, ông ấy cười lạnh nói: “Vu oan cho chúng tôi bán đan dược giả mà anh nghĩ mình bước chân ra khỏi đây được à? Định báo quan đúng không? Chủ của chúng tôi là bạn của Tiên đốc đấy, giờ chúng ta cùng đi báo quan luôn nhé!”
Nghe thấy thế, người lập tức run lên nói: “Ờ ờm, chắc tôi cầm nhần đan dược rồi, nhà tôi có nhiều loại giống nhau quá nên chắc là tôi lấy nhầm, thành ra hiểu lầm ở đây bán đan dược giả”.
Liễu Chí Mưu: “Hiểu lầm à? Anh tưởng chúng tôi là trẻ lên ba chắc? Nói mau, là ai sai anh đến? Nếu không nói thì tôi sẽ lột da, rút gân anh luôn đấy”.
Nói rồi, ông ấy phóng khí tức của Đại Đạo Qauan ra, người kia run như cầy sấy rồi nói: “Xin tha mạng!”
Thấy hắn không chịu nói, Ngô Bình tiến lên rồi điểm vào mi tâm hắn, tên kia lập tức ngẩn người rồi bình tĩnh lại.
Ngô Bình: “Ai cử anh đến?”
Người kia: “Là nhà họ Vạn sai tôi tới quấy rối”.
“Nhà họ Vạn nào?”, Ngô Bình hỏi.
“Thế gia đan đạo ở đế đô”.
Ngô Bình hỏi Liễu Chí Mưu: “Ông biết họ không?”
Liễu Chí Mưu: “Nếu là nhà họ Vạn thì có thể hiểu được. Nhà họ là một thế gia đan dược, có 19 đời làm thầy luyện đan rồi. Hơn nữa, nhà họ từng có mọt Đan Vương ngũ phẩm. Từ đó trở đi, nhà họ bắt đầu buôn bán đan dược, kinh doanh dược liệu, thu lợi khủng khiếp”.
Ngô Bình: “Chúng ta với họ không có xung đột gì, sao họ lại làm thế?”
Liễu Chí Mưu: “Cùng ngành thì thành oan gia, nếu đan lâu của mình khai trương thì việc kinh doanh của họ sẽ bị ảnh hưởng. Nhất là đan dược cao cấp của họ, e là sẽ không cạnh tranh với mình được”.
Ngô Bình: “Nhà họ Vạn dùng cách này để đối phó chúng ta thì ông nghĩ chúng ta nên trả lễ thế nào?”
Liễu Chí Mưu: “Kệ họ, với cái loại chuyên dùng mưu kế này thì không tồn tại lâu được đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Chí lý, nhưng tôi không thể cho qua dễ dàng được”.
Anh đi tới gần người kia rồi nói: “Anh về nhà họ Vạn rồi lấy lá bùa này ra và niệm một đoạn chú”.
Người đó gật đầu rồi nhận lấy lá bùa, sau đó đi ngay.