Ngô Bình cười lạnh: “Mày đủ trình làm được điều ấy chưa?”
Con quái vật điên lên rồi vung tay, một tia sắc lạnh tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình bât ngờ vì đó là kiếm quang.
Anh nhanh chóng lấy kiếm Vô Tương ra nghênh chiến.
Một âm thanh va chạm vang lên, kiếm quang kia nhạt màu rồi rơi xuống đất.
Con quái vật giật mình, sau đó Ngô Bình đã áp sát nó rồi thi triển Thiên Tinh Sát.
Nó không hề thấy Ngô Bình đã ra tay thế nào, chỉ biết người mình bị trúng một chưởng xong thì cháy sém hết cả.
Nó kêu lên đau đớn rồi lại tung đường kiếm về phía Ngô Bình.
Ngô Bình chém kiếm Vô Tương ra, thanh bảo kiếm của con quái vật đứt đôi, còn kiếm Vô Tương đã kề trên cổ nó.
Con quái vật giơ hai tay lên: “Mày không được giết tao”.
Ngô Bình: “Tại sao?”
Quái vật: “Tao là thuộc hạ của Ma Quân, mày mà giết tao, Ma Quân sẽ không tha cho mày đâu”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Trên mày vẫn còn Ma Quân ư? Rốt cuộc ở đây có bao nhiêu con quái vật?”
Quái vật: “Ít nhất là 300 nghìn nhân ma”.
Ngô Bình: “300 nghìn? Sao lại nhiều thế!”
Quái vật: “Lẽ ra sau khi con người biến thành nhân ma thì sẽ chết ở đây, vì nơi này không có tài nguyên tu hành, không có linh khí nên không thể tiến bộ được. Nhưng một nghìn năm trước, có một người tẩu hoả nhập ma đã dùng tài nguyên mà mình mang theo rồi đột phá thành công và trở thành Ma Quân. Hơn nữa, nhờ Ma Quân hỗ trợ mà các nhân ma đều đột phá tiếp được. Ma Quân đã bồi dưỡng ra bốn ma tướng và năm mươi nghìn ma binh”.
Từ đó trở đi, các ma nhân đã sinh sôi nảy nở, số lượng ngày một nhiều hơn, đến nay đã có hơn 300 nghìn con.
Ngô Bình nghe xong thì biết nơi này đã biến thành ma vực nên vô cùng nguy hiểm.
Anh hỏi: “Ma Quân ấy có thực lực thế nào? Đã dến Tiên Quân chưa?”
Quái vật: “Thực lực của Ma Quân ít cũng phải là Tiên Quân cảnh giới Âm Dương rồi”.
Tiên Quân? Ngô Bình trầm mặc rồi nhìn xung quanh thì phát hiện còn có 13 nhân ma ở quanh đây.
Vì thế, anh lập tức bay vút lên cao rồi phát Đại Phạn Thiền Âm. Tu vi của các nhân ma này còn kém xa anh nên nghe thấy một cái là buông vũ khí rồi đầu hàng anh ngay.
Ban đầu, bọn chúng đau đớn vật vã rồi hét gào, nhưng không lâu sau đã bình tĩnh lại rồi ngồi xếp bằng xuống, sau đó vảy trên người chúng cũng rụng xuống, làn da mới hiện ra, đôi mắt cũng trở lại màu sắc bình thường ban đầu.
Chục phút sau, tất cả ma niệm trong người họ đã được Ngô Bình xoá bỏ, thần trí của họ đã tỉnh táo lại như ban đầu.