Thiếu niên rất thả lỏng, cậu ta quơ lấy một vốc hạt dưa, cảm thấy mùi vị rất ngon: “Hạt dưa này được rang thế nào vậy, ngon quá đi mất”.
Ngô Bình đáp: “Nếu cậu thích thì tôi tặng cậu vài trăm cân cho cậu ăn thỏa thích”.
Thiếu niên mỉm cười: “Tôi có thể biết tên và thân phận của anh không?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên là được. Tôi tên Lý Huyền Bình, chức vụ giống y như cậu, tôi là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ”.
Thiếu niên hỏi: “Tôi là Thạch Xương Huy. Anh Lý, anh định giúp tôi thế nào?”
Ngô Bình đáp: “Chỉ một mình tôi là đủ giúp cậu”.
Thạch Xương Huy rất kinh ngạc: “Một mình thôi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nhiều khá nhiều kinh nghiệm đánh nhau, vả lại Hầu tổ kia không phải đối thủ của tôi”.
Thạch Xương Huy hỏi: “Nhưng với thực lực của Hầu tổ, đến cả Đạo tổ cũng không phải đối thủ của ông ta, anh có đánh lại nổi không?”
Ngô Bình đáp: “Đánh lại được. Sở dĩ ông ta mạnh vì khôi phục huyết mạch của thái cổ chân nhân, không có gì lạ”.
Thạch Xương Huy gật gật đầu: “Được, tôi tin anh”.
Ngô Bình đáp: “Bây giờ cậu cứ tuyên bố thượng triều, tôi sẽ giúp cậu chế ngự Hầu tổ trên triều”.
Thạch Xương Huy tỏ ra căng thẳng: “Đứng trước mặt ông ta, tôi còn không dám nói to, bây giờ đột nhiên phải đối phó với ông ta, không khỏi thấy sợ hãi”.
Ngô Bình hỏi: “Nếu tôi hạ gục Hầu tổ, những đại thần khác có chịu nghe lời cậu không?”
Thạch Xương Huy bật cười: “Anh còn mạnh hơn cả Hầu tổ, họ dám không nghe lời tôi ư? Theo hiểu biết của tôi, những đại thần kia sẽ lập tức đổi phe ngay”.
Sau đó biểu cảm của cậu ta trở nên nghiêm túc: “Nhưng Hầu gia có thế lực rất mạnh, một khi anh hạ gục Hầu tổ, Hầu gia chắc chắn sẽ hành động”.
Ngô Bình hỏi: “Khống chế được Hầu tổ, còn sợ họ náo loạn hay sao?”
Thạch Xương Huy gật đầu: “Anh Lý nói chí phải”.
Ngô Bình hỏi: “Cậu em à, tôi giúp cậu như vậy, cậu định cho tôi lợi lộc gì?”
Thiếu niên nhìn anh, cười hỏi: “Anh Lý muốn nhận lại lợi lộc gì?”
Ngô Bình đáp: “Nếu Hầu thị bị tiêu diệt, tất nhiên phải tra xét gia sản. Tất cả tài sản tra xét được thuộc về tôi, cậu thấy thế nào?”
Hầu thị giàu nứt đố đổ vách, không ai sánh được, thiếu niên vừa nghe thấy vậy, bỗng chốc cảm thấy xót xa. Nhưng hễ nghĩ đến bao nhiêu ấm ức phải chịu từ nhỏ đến lớn, cậu ta lập tức thấy chút xíu này không đáng kể gì, bèn cắn răng đáp: “Được, cho anh hết!”
Ngô Bình rất hài lòng, anh vỗ vai cậu ta mà cười: “Cậu em cứ yên tâm đi, có tôi ở đây, đảm bảo tên tể tướng đó toi đời”.
Ngô Bình và Thạch Xương Huy tới đại điện. Vừa bước vào trong, Ngô Bình đã cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ diệu bên dưới đại diện.
Anh hỏi: “Cậu em à, dưới đại điện của cậu chôn thứ gì đó phải không?”
Thạch Xương Huy gật đầu: “Đúng vậy. Tổ thượng của tôi đừng lấy được một khối linh thạch. Linh thạch đó yêu cầu phải chôn nó bên dưới hoàng cung, hấp thụ hoàng khí của nhân gian. Hầu tổ từng ngấp nghé khối linh thạch đó, kết quả suýt nữa thì trọng thương. Nhưng nó đối với tôi cũng không có tác dụng gì, tôi không thể trao đổi với nó, càng không thể lại gần nó”.