Đối diện với ngọn lửa khủng bố này, Ngô Bình chẳng có hành động gì, anh đã có đạo lực hộ thân thì sao trận pháp cỏn con này làm gì anh được.
Anh giơ tay phải lên rồi nắm lấy, một bàn tay khổng lồ được ngưng tụ từ pháp lực đã xuất hiện rồi đập mạnh xuống.
Bàn tay này to như hai cánh cửa nên đập xuống rất mạnh.
Lục Sơn giơ cả hai tay lên đỡ, một tiếng động lớn vang lên, anh ta đã bị đè bẹp, đầu vỡ, lục phủ ngũ tạng nát bét.
Ngô Bình còn định làm thêm phát nữa, Hỉ chưởng môn hét lên rồi chạy tới đỡ Lục Sơn dậy, sau đó lườm Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Ông lườm gì tôi? Không phục à?”
Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Hỉ chưởng môn, theo luật thì chuyện này xong rồi đúng không?”
Hỉ chưởng môn hít sâu một hơi rồi nói: “Kim Lân Môn nhận thua, nhưng sau này đệ tử của Thái Chân Môn ra ngoài thì phải cẩn thận đấy”.
Ngô Bình cười khẩy: “Sau này đệ tử ở Thái Chân Môn ra ngoài mà có làm sao thì tôi sẽ tính hết lên đầu Kim Lân Môn. Nếu có một đệ tử của chúng tôi bị thương thì tôi sẽ giết một đệ tử của bên ông, ông mà giết một đệ tử của bên tôi thì tôi sẽ giết mười người bên ông”.
“Hỗn láo!”, Hỉ chưởng môn nổi giận, mắt như sắp phun ra lửa.
Ngô Bình tiến tới gần ông ta, khí tức của anh khiến Hỉ chưởng môn kinh hãi rồi vội vàng lùi lại. Nhưng ông ta mới lùi nửa bước thì đã bị Ngô Bình túm lấy cổ áo.
Ngô Bình nhìn thẳng vào mắt ông ta rồi nói gằn từng chữ: “Đừng tưởng ông là tu sĩ Bí Anh thì tôi sợ, tôi mà thích thì có thể giết ông như chọc tiết lợn đấy”.
Nghe thấy thế, Hỉ chưởng môn toát mồ hôi lạnh, vì pháp lực của ông ta đã bị áp chế hoàn toàn nên không thể phản kích được.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, Hỉ chưởng môn lập tức nói: “Tôi nóng quá mất khôn, dẫu sao tôi và Mạc chưởng môn cũng là chỗ quen biết, chúng ta nên giữ hòa khí”.
Ngô Bình thu tay rồi nói: “Người không muốn giữ hòa khí là ông đấy”.
Hỉ chưởng môn cười trừ nói: “Tại lúc nãy tôi nóng quá, giờ đã bình tĩnh lại rồi”.
Mạc Thiên Sầu cười lớn nói: “Đúng thế, tôi và Hỉ chưởng môn quen biết đã lâu. Thôi bỏ qua chuyện này đi”.
Ngô Bình liếc nhìn Hỉ chưởng môn một cái rồi nói: “Chưởng môn, vậy đệ tử xin phép”.
Ngô Bình quay về vườn thuốc rồi nói với Hắc Tướng và Băng Ngọc: “Hai người chuẩn bị đi, lát chúng ta sẽ đến Cửu Dương Cảnh”.
Sau đó, anh đến chào Tả Thiên Thu rồi dẫn Hắc Tướng và Băng Ngọc quay lại Cửu Dương Cảnh.
Đây là lần đầu Hắc Tướng và Băng Ngọc đến chỗ ở của Ngô Bình tại Ngạo Thế Đan Tông ở Cửu Dương Cảnh, Ngô Bình đã giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau.
Hồ Tông Linh cười nói: “Hắc Tướng sư đệ, cô Băng Ngọc, sau này có chuyện gì thì cứ nói với tôi, tôi rất quen thuộc với nơi này”.
Ninh Chức Tuyết cũng nói: “Đúng thế, có gì thì mọi người cứ bảo với ông Hồ”.
Ngô Bình: “Mọi người cứ làm quen với nhau đi”.