Ngô Bình gật đầu: “Phó chủ tịch cũng tới ạ?”
La Duy Khang nghiêm túc nói: “Có ba cảnh sát chết, bảy người bị thương nặng nên tôi không ngồi yên được, phải đến xem thế nào. Giờ tình hình sao rồi?”
Ngô Bình: “Tôi đang bảo họ rút quân, lát tôi sẽ đích thân lên núi tìm người”.
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, không được, như thế nguy hiểm lắm”.
Khuất Hành Nghĩa nói: “Phó chủ tịch, cậu Ngô là cao thủ võ lâm, nhất định sẽ bắt được Vương Quyết”.
La Duy Khang yên tâm nói: “Thế thì tốt”.
Họ nói chuyện thêm vài câu thì lại có một chiếc xe khác đi đến, ba nam một nữ bước xuống xe, trang bị đầy đủ khắp người, sau đó bước thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi lễ phép nói: “Đội trưởng!”
Sau đó, cô gái tóc ngắn đã đưa một tập hồ sơ cho Ngô Bình.
Anh mở ra xem thì thấy là giấy cấp phép cho hành động lần này, ngoài ra còn có thân phận cho anh, đó là đội trưởng tổ hành động đặc biệt, còn người kia là thành viên của đội.
Anh gật đầu nói: “Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa lên núi”.
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cô gái nói: “Đội trưởng, tôi là Chu Vũ. Sếp bảo chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho anh”.
Ba người còn lại cũng tự giới thiệu, họ là Nghiêm Gia Câu, Chu Tiểu Lang và Quan Bộ Vân.
Ngô Bình nhìn họ một lượt, thấy tu vi của cả bốn đều khá, hai người cảnh giới Khí, hai người cảnh giới Lực thì gật đầu: “Tốt!”
Bốn người lấy cả đống trang thiết bị trên xe xuống, có súng trường, dao găm, lựu đạn, nói chung đều là vũ khí hạng nặng.
Ngô Bình thoáng nhìn rồi hỏi: “Hiệu quả của các trang bị này thế nào?”
Chu Vũ: “Thưa đội trưởng, nó có thể bắn chất võ giả cảnh giới Tiên Thiên trong phạm vi một trăm mét”.
Ngô Bình nhướn mày: “Tội phạm là cao thủ phi đao, lực sát thương vượt phạm vi một trăm mét, mọi người hãy cẩn thận”.
Chu Vũ nói: “Đội trưởng, chúng tôi có máy thăm dò, có thể tìm được cao thủ cảnh giới Thần trong phạm vi 200 mét”.
“Hả? Có cả loại máy ấy ư?”, Ngô Bình tò mò hỏi.
“Vâng, chân khí là một loại năng lượng nên mày này có thể dò tìm được”, cô ấy giải thích.
Khuất Hành Nghĩa cười nói: “Có cả loại máy này cơ à, cho tôi xem được không?”
Nhóm Chu Vũ rất cung kính với Ngô Bình, còn với Khuất Hành Nghĩa thì không, Chu Vũ lập tức lạnh mặt nói: “Đây là loại máy bí mật cao, cấp bậc của anh chưa đủ để xem”.
Khuất Hành Nghĩ ngại ngùng, cười trừ vài tiếng rồi nhìn sang Ngô Bình.
Ngô Bình: “Anh Khuất, các anh chờ lệnh dưới này rồi lên núi bắt người sau”.
Dứt lời, anh vung tay lên rồi dẫn nhóm Chu Vũ lên núi ngay.