Ngô Bình: “Bang chủ các anh là ai?”
Yardley nói: “Ông ta tên Joy Bites, chúng tôi đều gọi ông ấy là Bạch Lang. Ông ta từng học pháp môn tu hành chính tông, thực lực rất mạnh, tất cả chúng tôi cũng không so được với ông ta”.
Ngô Bình: “Joy Bites bảo các anh làm gì?”
Yardley: “Điều chế và vận chuyển cocaine, hàng hóa, để người của khắp đại lục đều có thể dùng được chúng”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, lợi nhuận của các anh chắc chắn là cao rồi?”
Yardley nói: “Lợi nhuận cao, nhưng Ngũ Huyết Minh chúng tôi muốn chống lại cơ quan quốc gia, vì vậy cần phải thu mua một lượng lớn vũ khí từ Bạch Đức Quốc. Cho nên kết quả là, tiền kiếm được đa phần đều mua vũ khí. Đương nhiên, hàng của chúng tôi cũng sẽ được bán đến Bạch Đức Quốc, dù sao lượng tiêu thụ ở Bạch Đức Quốc rất mạnh, hơn nữa còn có đông dân cư”.
Ngô Bình: “Bạch Lang có nói cho anh tại sao phải bán những thứ hại người như vậy không?”
Yardley: “Là vì kiếm tiền, trải qua cuộc sống ăn chơi phóng túng”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Người vừa nãy đi theo anh, đều tin tưởng được không?”
Yardley: “Tin được, bọn họ đều là anh em nguyện ý đỡ đạn cho tôi”.
Ngô Bình: “Trong tay anh có bao nhiêu lính?”
Yardley: “Tôi chỉ có một vài tên đánh được, còn lực lượng vũ trang chân chính thì do bang chủ nắm quyền. Mỗi năm chúng tôi giao một phần tiền cho ông ta, ước chừng một nửa thu nhập của chúng tôi, sau đó ông ta sẽ ra mặt mua vũ khí, duy trì lực lượng vũ trang”.
“Dưới trướng Bạch Lang có bao nhiêu người?”
“Tính rải rác ở khắp nời thì có lẽ có hơn ba mươi nghìn người”.
Ngô Bình: “Thời gian trước đó, anh Hải Mặc không phải dùng hết sức lực tấn công mấy tên buôn thuốc phiện như các anh sao, các anh không gặp chuyện gì sao?”
Yardley: “Tiền của quân đội đều vào túi của các tướng quân, bọn họ mục ruỗng tận cùng. Diễn tập hàng năm, xe tăng máy bay của bọn họ cũng chẳng nhúc nhích gì, sau đó bọn họ bán lại nhiên liệu cho chúng tôi. Với cả kho đạn của bọn họ sớm đã trống rỗng, toàn bộ đều được bán giá thấp cho chúng tôi rồi. Đúng rồi, bên phía quân đội cũng có người của chúng tôi, một vài người trong số họ cũng là nhân vật cốt cán, thậm chí còn cử người giúp tôi vận chuyển”.
Ngô Bình: “Nói như vậy, các anh không chịu ảnh hưởng gì cả”.
Yardley: “Vô dụng thôi, quốc gia này đã thối nát rồi, không ai có thể thay đổi gì cả. Hơn nữa, tổng thống phát động chiến dịch cấm thuốc phiện đã bị chúng tôi ám sát, chúng tôi kéo vợ và con gái ông ta trên đường làm nhục đến chết, sau đó dùng cọc gỗ xuyên qua thi thể bọn họ, dựng đứng dưới đất. Còn có các đại thần trị an, đại thần tư pháp của bọn họ, toàn bộ đều bị chúng tôi giết chết rồi”.
Ngô Bình bất giác im lặng, đúng là đất nước này thối nát rồi!
“Yardley, anh nói với Bạch Lang, cứ nói đã tìm được một mối lớn muốn được gặp mặt ông ta”.
Yardley: “Mấy chuyện này bình thường đều gia cho bang phái bên dưới như chúng tôi làm, ông ta sẽ không ra mặt. Trừ phi đồ anh mua đủ nhiều, hơn nữa có thể mở rộng thị trường mới”.
Ngô Bình: “Vậy anh nói với ông ta, tôi có thể mở rộng thị trường ở Đại Hạ Quốc”.
Yardley gật đầu: “Tôi thử xem sao”.
Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ, nói: “Được rồi, nếu ông ta chịu gặp mặt, anh cứ sắp xếp chiều ngày mai”.
Yardley: “Vâng”.
Yardley lui xuống, Ngô Bình lại xuống biển, chơi đùa cùng Hàn Băng Nghiên và cá heo. Bọn họ lặn xuống đáy biển, nhặt ngọc trai, bắt cua, bắt tôm, vui vẻ thoải mái.
Đến khi Hàn Băng Nghiên chơi mệt rồi Ngô Bình mới đưa cô ấy về khách sạn nghỉ ngơi.
Thức ăn khách sạn chuẩn bị mùi vị cũng bình thường, hai người ăn cũng không ngon, vì vậy Ngô Bình lấy ra đồ ăn ngon đã chuẩn bị trước.
Buổi chiều, Ngô Bình thuê một du thuyền, cùng Hàn Băng Nghiên chạy ra biển, hóng gió biển, ăn thịt nướng, uống bia địa phương.