Chiếc xe với vận tốc gần một trăm tám mươi kilomet một giờ bay lên không trung, lộn vòng trên không trung rồi đâm vào chân cột đèn tín hiệu phía đối diện.
“Rầm!”
Một tiếng động cực lớn vang lên, chiếc xe bốc cháy. Ngô Bình nhanh chóng quay lại xe trong tiếng nổ.
Ngô Đại Hưng khiếp sợ toát mồ hôi lạnh, dừng xe lại cách đó hơn một trăm mét, sau đó ngây ngốc nhìn chiếc xe ô tô đang bốc cháy ở đằng xa.
Vài giây sau, ông ấy mới run giọng hỏi: “Tiểu Bình, chuyện gì thế?”
Ngô Bình lạnh nhạt nhìn chiếc xe ô tô đang bốc cháy nói: “Chiếc xe này lái quá nhanh nên đã bay lên”.
Xe ô tô có thể bay? Ngô Đại Hưng ngớ người.
Ngô Đại Hưng nhìn cửa xe hỏi: “Cửa xe biến mất đâu rồi?”
Ngô Bình: “Có thể lúc chiếc xe đó bay lên đã tông trúng. Báo cảnh sát đi ạ, để cảnh sát xử lý”.
Chưa đầy mười phút sau, cảnh sát đã đến hiện trường, nhìn đống đổ nát của chiếc xe đang bốc cháy, một cảnh sát tái mét mặt nói với một người đồng nghiệp đi bên cạnh: “Là xe của cậu hai Vương”.
Cậu hai Vương là một cậu chủ của nhà họ Vương – một gia tộc lớn ở Trung Châu, thích đua xe vào ban đêm, thường lái xe với tốc độ hai trăm kilomet một giờ. Nửa năm trước cậu hai Vương này đã đâm vào một chiếc xe đạp điện khiến chiếc xe đạp bị nát thành từng mảnh, hai đứa con của một người mẹ trên chiếc xe chết tại chỗ, ba tháng trước hắn lại đâm chết hai học sinh cấp hai đang băng qua vạch trắng dành cho người đi bộ.
Mặc dù đã làm không ít việc xấu nhưng nhà cậu hai Vương có quyền có thế, không ai có thể làm gì hắn. Hai lần xảy ra tai nạn đều có người chống lưng, hắn vẫn có thể ngang nhiên ở ngoài vòng pháp luật.
Một cảnh sát bước đến, trầm giọng hỏi: “Ai là người lái xe?”
Ngô Đại Hưng nói: “Là tôi”.
Cảnh sát nghiêm giọng nói: “Kể lại rõ ràng từng chi tiết về vụ tai nạn, nếu anh dám nói dối, tôi không cứu được anh đâu”.
Ngô Đại Hưng có phần hoảng sợ, Ngô Bình thản nhiên nói: “Không nói trước được gì, xe chúng tôi đang đi bình thường, xe đối diện vượt đèn đỏ, hơn nữa còn vượt tốc độ vượt qua ba trăm cây số một giờ, khiến xe bay lên. Vả lại, trước khi nó bay lên còn đụng hư cửa xe chúng tôi nên phải chịu trách nhiệm toàn bộ”.
Vị cảnh sát này ngây người một lúc, sau đó vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi: “Xe hơi có thể bay? Cậu nghĩ sẽ có người tin lời cậu nói sao?”
Ngô Bình: “Anh có thể không tin tôi, nhưng anh chắc chắn sẽ tin camera”. Nói rồi, cậu chỉ vào camera ở phía đối diện.
Cảnh sát lạnh lùng nói: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xem. Nếu cậu nói dối, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Ngay lúc này, ba chiếc xe sang trọng chạy đến hiện trường, dừng ngay sau lưng cảnh sảnh, một ông lão xuống xe, sắc mặt xanh mét nhìn chiếc xe thể thao còn đang bốc khói.
Qua một lúc, ông ta hỏi: “Ở đây, ai trong các vị là người phụ trách?”
Cảnh sát kia vội khom người đi qua, nói: “Là tôi”.
Ông lão hỏi: “Tên gì?”
Cảnh sát vội nói: “Tôi là Phùng Tín Trung”.
Ông lão: “Cảnh sát Phùng, con trai tôi bị tai nạn xe thế nào, đã điều tra rõ ràng chưa?”