Ngô Bình cũng nhìn thấy khẩu đại pháo này, anh trợn tròn mắt, không hiểu tại sao khi độ lôi kiếp lại có thứ quái quỷ này xuất hiện.
Đoàng!
Một tiếng động lớn vang lên, tiếp đó có một tia sáng huỷ thiên diệt đia bay về phía Ngô Bình.
Anh hoảng hốt rồi phóng kiếm vực Thiên Cực ra tạo lá chắn trên đỉnh đầu, nhưng như thế vẫn chưa đủ, anh còn uống liền một mạch mười viên Cửu Kiếp Lôi Đan nữa.
Tia sáng ấy đã che phủ toàn bộ tấm lá chắn của Ngô Bình, ánh sáng chói mắt khiến không ai nhìn thấy gì, chờ khi nó biến mất thì Ngô Bình đen nhẻm đang đứng giữa trời.
Tiên y Cửu Bảo đã bị phá huỷ, đầu tóc anh cháy sém, mặt nhom nhem.
Cuối cùng, anh vẫn trụ lại được, tuy rằng cũng đã bị thương nhẹ.
Anh vận chuyển thần lực, bên ngoài cơ thể xuất hiện quần áo từ điện phách, lớp da chết chóc ra, để lộ lớp da mới.
“Đau chết mất thôi!”, anh lẩm bẩm một câu rồi thu thần anh về. Khi thần anh quay lại, anh lấy Thiên Vận Châu ra rồi nuốt vào bụng.
Sau đó, không còn thấy Ngô Bình đâu nữa.
“Đi mất rồi!”, cô gái thở phào một hơi, không biết tại sao thấy Ngô Bình bình an vượt qua lôi kiếp, cô ấy lại thấy hơi vui.
Ông rùa: “Công chúa hãy nhớ tướng mạo của cậu ta, sau này người đến đại lục nếu có gặp lại thì còn nhận ra”.
Cô gái hỏi: “Ông rùa, lôi kiếp thứ hai của anh ta như thế nào vậy?”
Ông rùa: “Hỗn độn lôi kiếp rất đáng sợ, đến tôi cũng không ngờ cậu ta có thể qua được”.
Không lâu sau, Ngô Bình đã quay về nhà họ Nhậm.
Lúc này, trời vừa hửng sáng, khi mặt trời ló dạng, Nhậm San San vừa rửa mặt xong thì thấy hơi đau bụng, cô ấy nói: “Huyền Bình, em sắp sinh rồi”.
Ngô Bình bảo cô ấy nằm lên giường rồi khẽ vỗ vào bụng cô ấy, có một tia sáng bay ra, Nhậm San San không cảm thấy đau nữa, nhưng đứa trẻ đã chào đời thật rồi.
Một em bé được đài sen cửu phẩm nâng lên cao, trông nó rất đáng yêu, vừa giống Ngô Bình vừa giống Nhậm San San.
Thằng bé đang mút ngón tay, đôi mắt đã mở, nó không hề khóc như những đứa trẻ bình thường, mà lại cười khanh khách.
Lần đầu làm bố, Ngô Bình cảm thấy rất lạ lẫm, anh nhẹ nhàng bế đứa bé lên rồi thơm nó: “Con trai, gọi bố đi nào”.
Thằng bé chỉ cười rồi rúc vào lòng anh, sau đó bay tới chỗ Nhậm San San, thì ra nó đòi ti sữa mẹ.
Nhậm San San cở áo, Ngô Bình ấn nhẹ tay một cái, sữa mẹ đã chảy ra như suối, đứa bé bắt đầu bú sữa.
Nhậm San San vừa cho con bú vừa vui vẻ nói: “Huyền Bình, Đỉnh Nhi không giống những em bé bình thường”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, trong người nó có thánh huyết, lại nhận được lợi ích của đài sen cửu phẩm, tương lai chắc chắn sẽ là thiên kiêu tung hoành thiên hạ”.
Lúc này, vợ chồng Nhậm Thiên Thắng cũng đã vào, nhìn thấy cháu ngoại, hai vợ chồng hào hứng nhảy nhót đòi bé em bé.
Nhưng cu cậu chưa ăn no nên mặc kệ ông bà mình, cứ thế ti mẹ tiếp. Sau khi no nê rồi, thằng bé mới cho mọi người bế.