Ngô Bình tức anh ách, Nghiêm Báo vậy mà lại độc chết Văn Nhân Trường Minh trước mặt mình, còn lừa anh đợi ở đây. Tên kia đúng là tâm tư ác độc!
Văn Nhân Tử Y lắc đầu nói: “Công tử, anh cầm cuốn Đại Thiên Dược Điển đi mau đi. Cao thủ nhà họ Nghiêm sắp đến rồi, họ sẽ không bỏ qua cho anh đâu”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi và họ không thù không oán, sao họ lại muốn hại tôi?”
Văn Nhân Tử Y: “Đám người nhà họ Nghiêm kia hoành hành ngang ngược, chẳng ai dám làm trái ý họ. Anh là thầy luyện đan nên đương nhiên hắn sẽ nghi ngờ thực lực anh không tầm thường, không chắc giết được anh mới cố tình kéo dài thời gian tìm cao thủ tới”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Được lắm! Tôi đây chờ hắn ở chỗ này, để coi hắn có thể tìm đến loại cao thủ nào!”
Quả nhiên mấy phút sau, Nghiêm Báo lại đến, bên cạnh còn đi theo một thanh niên cao hơn hai mét, cực kỳ có khí thế.
Văn Nhân Tử Y thấy người nọ, sắc mặt lập tức trắng bệch nói: “Công tử, tên kia là Nghiêm Hùng, một trong những thiên kiêu của Huyết Đao môn!”
Nghiêm Báo cười to, nói với người bên cạnh: “Em tư, anh cảm thấy thực lực của tên kia cũng khá mạnh, ban nãy vẫn nhịn không ra tay để tìm em đến đó”.
Tên Nghiêm Hùng kia đánh giá Ngô Bình một lượt cười bảo: “Anh ba có mắt nhìn ghê, người nọ đúng là có chút bản lĩnh, nhưng cũng không sao. Ở trong tay em, nó chỉ là một con gà mà thôi”.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Không ngờ mày cũng mưu mô gớm, biết đánh không lại tao bèn lén tìm người đến giúp. Có điều, mày sai quá sai rồi, loại ăn hại đó thì dù có tới thêm mười thằng nữa, tao cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng!”
Nghiêm Hùng lạnh lùng nói: “Chết đến nơi rồi còn to mồm, nếm thử một quyền của tao trước đi!”
Gã bước lên trước một bước, hai tay vung lên, đấm thẳng vào đầu Ngô Bình.
Ngay khi đối phương ra tay, cơ thể Ngô Bình chợt phóng to, hóa thành một người khổng lồ, cũng giơ tay đấm ra. Ngày hôm qua, anh vừa tu luyện được một loại bí thuật tên là Cự Linh Chiến Thể, thoáng chốc hóa thành người khổng lồ, sức mạnh cũng tăng gấp mấy lần.
Nghiêm Hùng hoảng sợ, đây là thủ đoạn gì vậy? Gã chỉ có thể giơ hai tay lên trước dốc sức đón đỡ.
Rắc!
Một chưởng kia của Ngô Bình trực tiếp đánh gãy hai tay Nghiêm Hùng, sau đó đấm đầu của gã lún vào ngực. Nghiêm Hùng không đầu lảo đảo vài bước rồi lập tức ngã xuống đất.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, Nghiêm Báo lại càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch, thằng tư mạnh như vậy lại bị đánh chết?
Hắn còn không kịp trốn, Ngô Bình đã nắm Ngô Bình giơ lên không rồi ném thẳng xuống trước mặt Văn Nhân Tử Y nói: “Tử Y, trả thù cho bố cô đi!”
Nghiêm Báo bị ném ngã mặt mũi đầy máu, không còn sức chống cự, Văn Nhân Tử Y rút dao găm ra đâm chết hắn.
Sau khi giết Nghiêm Báo, Ngô Bình nói: “Văn Nhân, cô sắp xếp một chút đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này”.
Văn Nhân Tử Y trả được mối thù giết cha, khẽ gật đầu, lập tức phân phát người hầu rồi rời khỏi thành phố Bạch Sương với Ngô Bình.
Vừa mới rời đi không lâu, người nhà họ Nghiêm đã chạy tới. Họ cử rất nhiều cao thủ tìm kiếm Ngô Bình và Văn Nhân Tử Y.
Cao thủ Huyết Đao môn nhiều như mây, tu vi hiện giờ của Ngô Bình cũng không cao nên anh cũng không muốn đối đầu với họ. Trước mắt vẫn là trong ba mươi sáu kế, chạy mới là hay nhất.