“Anh, nhóm người hôm qua đã tới tận nhà tìm em, bảo là có lô hàng quý”.
Ngô Bình cau mày: “Nếu họ không phải lũ ngốc thì thừa biết chúng ta đã phát hiện ra hàng giả từ hôm qua rồi, sao vẫn dám mò đến nhỉ?”
Đường Tử Di: “Em không biết, nhưng họ cho người mang đến một bức thư pháp, em nhờ người kiểm tra thì là hàng thật”.
“Hả?”, Ngô Bình thấy rất lạ: “Rốt cuộc họ đang có ý đồ gì?”
Đường Tử Di: “Anh rảnh thì qua đây một lúc đi”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đến ngay”.
Ngắt máy xong, anh không ở lại ăn với Trần Lăng Sương nữa mà tới nhà họ Đường.
Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trong phòng khách của sơn trang Vân Đỉnh. Đường Minh Huy cầm bức thư pháp mà lưu luyến không rời.
Ngô Bình vừa đến, người đó đã lạnh mặt rồi cười hỏi: “Đây là?”
Đường Tử Di: “Đây là anh Ngô, bạn của tôi”.
Ngô Bình gật đầu với người đàn ông rồi cười nói: “Nghe nói có một bức thư pháp quý nên tôi mới qua xem”.
Đường Minh Huy đưa ngay cho Ngô Bình rồi nói: “Ngô Bình, cháu thấy bức này thế nào?”
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, đây là một bức tranh cuốn, anh không hiểu về thư pháp lắm, nhưng bức này thật sự có hơi hướng của triều Đường.
Anh lại nhìn chữ viết thì thấy nó có ý cảnh đặc biệt, đây là một năng lực mới sau khi anh có thần giác.
Nhưng anh đã phát hiện ra một điểm kỳ lạ của bức hoạ này.
Anh quan sát thêm một lúc rồi nói: “Hay! Là tác phẩm của Từ Vị, đồ tốt”.
Sau đó, anh hỏi người đàn ông: “Ông có bao nhiêu bức như thế này?”
Người đàn ông bình thản đáp: “Đây chỉ là một trong các món đồ cổ mà tôi có thôi”.
“Thật không?”, Ngô Bình gật đầu: “Đồ tốt thế này có càng nhiều càng tốt”.
Người đàn ông cười nói: “Tôi cứ để bức này ở đây trước, hôm khác tôi sẽ mang thứ khác tới sau”.
Dứt lời, ông ta đứng dậy ra về, Đường Minh Huy tiễn ra tận cổng.
Người đó vừa đi, Ngô Bình đã mở bức thư pháp ra, sau đó gỡ cái máy nghe lén bé xíu ra. Anh ra hiệu cho Đường Minh Huy giữ im lặng, sau đó quan sát một lúc rồi để nó về vị trí cũ.
Tiếp đến, anh gọi Đường Minh Huy và Đường Tử Di sang một phòng khác rồi cười lạnh nói: “Bọn này không tốt đẹp gì đâu, chắc định gây bất lợi cho nhà họ Đường”.
Đường Minh Huy hiếu kỳ hỏi: “Họ muốn gì? Định lừa chúng ta ư?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không đơn