Ngô Bình gật đầu: “Thiên hạ đệ nhất thiên kiêu có tư chất phi phàm thật ra có bản thể màu tím, nó chỉ mượn thân xác cậu để tu luyện thôi. Về sau, cậu đến Thiên Ngoại Thiên, do môi trường thay đổi nên nó bắt đầu bài xích cậu, điều này khiến cậu không thể tiếp tục tu luyện được”.
Trương Tinh Dã tỏ vẻ vô cùng thất vọng: “Thì ra mọi thứ đều không liên quan đến em”.
Ngô Bình cười nói: “Đừng buồn, không có nó thì cậu vẫn tu luyện được mà, nhưng không nhanh được như trước thôi”.
Trương Tinh Dã: “Nhưng giờ nó có cho em tu luyện đâu, làm thế nào bây giờ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi cảm thấy thứ này rất đặc biệt, hình như không thuộc về vũ trụ này, anh đắn đo không biết có thể dùng nó để che giấu khí tức của mình hay không.
Nghĩ đến đây, anh nói: “Tinh Dã, nếu cậu tin tôi thì tôi có thể giúp cậu”.
Trương Tinh Dã gật đầu: “Em tin anh”.
Ngô Bình lấy mấy tiên châm ra rồi châm lên cánh tay của Trương Tinh Dã, sức mạnh kia bị kích thích nên đã di chuyển sang tay phải. Lúc này, Ngô Bình đã túm lấy tay phải của Trương Tinh Dã rồi căm kim châm cứu vào.
Một tia sáng màu tím đã hoá thành sương mù rồi thẩm thấu vào cánh tay của Ngô Bình. Nó vừa vào người anh thì đã chạy đến mọi tế bào. Không lâu sau, Ngô Bình cảm thấy khí tức của mình đã bị nó che phủ, anh có cảm giác mình đã bị ngăn cách với vũ trụ này.
“Hay quá!”, Ngô Bình sáng mắt lên, sức mạnh của anh dần hồi phục và ngày càng mạnh lên. Loáng cái, tia sáng tím cũng bắt đầu khiếp sợ sức mạnh của anh và định trốn ra ngoài. Tiếc là Ngô Bình không cho nó đi, anh đã nhốt nó lại, khiến nó không thể cử động.
Lúc này, tia sáng đã phát tín hiệu với anh như muốn nói: Xin lỗi, tôi không nên chọc vào anh, hi vọng anh có thể thả tôi đi, anh mạnh thế này thì tôi không có giá trị gì với anh đâu.
Ngô Bình: “Nếu đã đến rồi thì ngoan ngoãn ở lại đi, ta thấy ngươi rất thú vị, ta sẽ giúp ngươi mạnh mẽ hơn”.
Tia sáng hào hứng nói: “Anh có thể giúp tôi mạnh hơn ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, ngươi không thấy ta mạnh hơn ngươi à?”
Tia sáng: “Đúng, anh mạnh hơn tôi cả chục lần”.
Ngô Bình: “Ngươi không thuộc về vũ trụ này đúng không?”
Tia sáng: “Đúng vậy, tôi là một trong những thứ mạnh nhất ở một vũ trụ khác, tiếc là đã bị mấy cường giả bao vây, để giữ mạng sống, tôi đành đến đây”.
Ngô Bình: “Ngươi có tên không?”
Tia sáng: “Anh có thể gọi tôi là Thanh Minh”.
Ngô Bình hỏi: “Thanh Minh, ngươi theo Trương Tinh Dã đã lâu, chắc biết trình tự tu hành của thế giới này nhỉ? Ngươi cảm thấy kẻ mạnh ở chỗ bọn ta và kẻ mạnh ở vũ trụ các ngươi, bên nào mạnh hơn?”
Thanh Minh nói: “Tất nhiên là trình độ tu hành của vũ trụ bọn tôi cao hơn, cao hơn rất nhiều. Nguyên nhân rất đơn giản, vũ trụ anh đang ở vẫn đang trong giai đoạn đầu của quá trình biến đổi, vẫn chưa đủ sinh ra sinh mệnh lớn mạnh”.
Ngô Bình bảo: “Chỗ bọn ta có kẻ mạnh cấp Đạo Tôn, còn có Thần tộc”.