Những người còn lại cũng hoảng sợ lùi ra sau, nhưng sau đó họ cũng đứng đực ra tại chỗ, không thể nhúc nhích giống như Khương Hải.
Lúc này, Tần Cự Phong tới. Anh ta thấy có nhiều người như vậy trong phòng thì lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì, cười khẩy: "Các người lại còn dám cướp công lao của thống lĩnh chúng tôi cơ ấy, đúng là mù mắt chó mà!"
Ngô Bình: "Mấy người kia là tuần tiên ti nào?"
Tần Cự Phong: "Tôi biết người này, gã tên là Khương Hải, bình thường rất kiêu ngạo, trước đó còn đánh người của chúng ta".
Sau đó, anh ta bèn nhìn về phía tên nhẫn giả kia: "Thống lĩnh, mặc kệ bọn họ đi, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Không biết còn có bao nhiêu người muốn tìm tên nhẫn giả kia đâu".
Ngô Bình gật đầu: "Được".
Vừa rời khỏi quán rượu, Ngô Bình đã tập hợp với Chu Ngạo Quân, cô ta đã lấy được Bảo Ngọc. Nó được đặt trong một túi da, Ngô Bình cầm lấy nhìn thì lập tức cất đi rồi nói với Tần Cự Phong: "Anh dẫn người về chỗ Đông Vương đợi lệnh đi".
Tần Cự Phong: "Đại sư huynh không đi cùng hả?"
Ngô Bình: "Tôi không đi. Tôi sẽ ở lại đây thu hút một chút sự chú ý của đám người kia".
Tần Cự Phong nghĩ thì cũng thấy có lý bèn nói: "Được, vậy đại sư huynh cẩn thận nhé!"
Người vừa đi, Ngô Bình đã thay một bộ giống với Higashi Inu Heishiro, sau đó trang điểm mặt mày một chút rồi trực tiếp xuất hiện ở bờ sông.
Chẳng mấy chốc, cậu đã cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang theo dõi mình. Ngô Bình làm như không phát hiện, thong dong đi vào một quán trà, vừa uống vừa trò chuyện với Chu Ngạo Quân.
Chu Ngạo Quân nhỏ giọng nói: "Anh Ngô, tôi cảm thấy có rất nhiều đang theo dõi chúng ta".
Ngô Bình: "Nói chính xác hơn là có hai mươi ba người, còn có hai nhóm, một đội ba người, một đội bảy người".
Chu Ngạo Quân kinh ngạc thốt lên: "Sự cảm ứng của anh đúng là nhạy bén!"
Ngô Bình: "Chúng ta giả vờ một chút, nửa tiếng sau, Tần Cự Phong chắc hẳn cũng đã đưa người rời đi, những người kia cũng đừng hòng bắt được họ".
Chu Ngạo Quân chớp chớp mắt hỏi: "Giả vờ như thế nào?"
Ngô Bình: "Cô có biết độn thuật mà người Đông Doanh am hiểu nhất là gì không?"
Chu Ngạo Quân ngẫm nghĩ rồi đáp: "Độn thuật khói có vẻ phổ biến. Họ sẽ ném một quả đạn khỏi xuống đất, khi sương khói biến mất thì người cũng biến mất theo".
Ngô Bình gật đầu nói: "Ừ, vậy dùng độn thuật khói".
Hai người uống vài ly trà xong, Ngô Bình bỗng nhiên nhảy ra khỏi lan can. Dưới đất là một đám cỏ dại, sau khi cậu rơi xuống, mặt đất bỗng bùng lên một đống sương khói. Mấy giây sau, sương mù tan đi, Ngô Bình cũng đã biến mất.
Chu Ngạo Quân lập tức giả vờ vô cùng kinh ngạc lại tức giận, vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy cậu đâu.
Lúc này, sự chú ý của mọi người đều đặt lên Ngô Bình vừa biến mất, mấy chục bóng người nhảy xuống đám cỏ, dốc sức lùng sục.
Qua khoảng mười lăm phút, Chu Ngạo Quân yên lặng rời khỏi hiện trường.
Sau khi Tần Cự Phong rời khỏi khoảng bốn mươi lăm phút, hai người lại lần nữa xuất hiện trong một quán cà phê. Lúc này, Ngô Bình đã biến về bộ dáng cũ, Chu Ngạo Quân cười nói: "Bọn họ chắc hẳn vẫn đang tìm kiếm người Đông Doanh đã biến mất kia".
Ngô Bình: "Đám người kia rất thông minh, giờ chắc cũng đã kịp phản ứng lại. Có điều, Tần Cự Phong đã đưa người đến chỗ Đông Vương, nên họ cũng bó tay thôi".
Quả nhiên, mấy phút sau, Tần Cự Phong đã gọi điện thoại tới, cười bảo: "Cậu Ngô, đã giao người cho Đông Vương rồi. Ban nãy, bên trên cử người đến và đã dẫn người đi".
Ngô Bình: "Vậy là được rồi".
Tần Cự Phong ngừng một lát rồi lại nói: "Người bên trên xuống có hỏi đôi chuyện. Gã nhẫn giả kia hình như cướp thứ gì đó, hoàng đế đang tìm. Có điều, họ hỏi người Đông Doanh kia thì gã chỉ cười lạnh, nói đã giấu thứ đó đi, bọn họ đừng hòng biết được".
Ngô Bình: "Tôi cũng không biết chuyện về thứ đó. Bên hoàng đế có vô số người tài, chắc hẳn có thể điều tra ra".
Tần Cự Phong: "Đúng vậy, Đông Vương cũng nói thế. Đại sư huynh, còn có một chuyện muốn báo cho cậu. Lúc trước tôi có nói muốn mượn tiếng tăm của cậu dọa người nọ, hiệu quả lại cực kỳ tốt! Người nọ đã bắt tay hòa giải với cậu vợ tôi, còn nói hy vọng có cơ hội đến thăm đại sư huynh".
Ngô Bình: "Vậy được rồi".
"Đại sư huynh, bao giờ thì cậu tới?"
Ngô Bình: "Đến lúc đó tôi sẽ đến, không làm hỏng việc đâu".
Ngô Bình lại nói chuyện với Tần Cự Phong thêm mấy câu rồi cúp máy. Cậu ngẫm nghĩ rồi bảo Chu Ngạo Quân: "Lát nữa tôi phải về rồi, cô Chu thì sao?"
Chu Ngạo Quân đáp: "Được rồi, tôi cũng muốn về nhà một chuyến".
Cô lấy ra một cái lệnh bài bằng ngọc viền vàng cười bảo: "Đây là Chu Thiên Lệnh, nó đại biểu cho ý chí của nhà họ Chu, cũng coi như có tác dụng trong Giang Bắc và vùng lân cận, những thế lực lớn nhỏ kia cũng sẽ nể mặt đôi chút. Tuy tôi biết anh không cần nó, nhưng đôi khi nó có thể giải quyết một số rắc rối nhỏ. Đến lúc đó, anh chỉ cần lấy nó ra là sẽ giải quyết được ngay, không cần phải nói nhiều với họ, tránh lãng phí miệng lưỡi".