Khương Ngọc Lương cau mày: “Tiếc thật! Nếu anh ta không có bối cảnh gì thì mình có thể dùng thủ đoạn của gia tộc để chiếm dụng thể chất phi phàm của anh ta rồi”.
Khương Hoa Dương thở dài: “Người như cậu ấy thường có vận may lớn, hơn nữa bố cũng không rõ hắn có bảo bố hộ mệnh hay không. Vì thế, tốt nhất là kết thân thôi, mấy ngày tới cậu ấy cần gì thì mình cứ đáp ứng hết”.
Khương Ngọc Lương: “Bố, đám người làm bên ngoài bảo dạo này có người đang khuấy động phong vân, chắc có liên quan đến người này. Nếu đúng là anh ta thì không biết có ảnh hưởng đến nhà mình không?”
Khương Hoa Dương suy nghĩ rồi nói: “Nếu muốn kết thân với cậu ấy thì phải có thành ý. Con bảo bọn người làm bên ngoài là cậu ấy là khách quý của nhà ta nên không được đắc tội. À, mà cậu ấy muốn gì cũng phải đồng ý hết”.
Khương Ngọc Lương: “Hay mình cho anh ta một thân phận cao quý?”
“Ừm, con tự sắp xếp đi”.
Về phần Ngô Bình, anh đang thảnh thơi đi hái thuốc. Với nhãn lực của mình, anh có thể quan sát và đoán ra được hai bố con Khương Ngọc Lương không phải người lương thiện.
Nếu anh không có bối cảnh là đệ tử của tiên phủ Thiên Võ, chắc đã bị bố con họ tính kế rồi.
“Hái thuốc xong mình phải rời khỏi đây ngay thôi”, anh nghĩ thầm.
Hai ngày sau, Ngô Bình đã hái được vài trăm loại thuộc, sau đó chào từ biệt hai bố con Khương Ngọc Lương. Lúc chia tay, Khương Ngọc Lương đưa cho anh một tấm lệnh bài và nói đó là biểu tượng của Khương Thị, có nó rồi thì người bên ngoài sẽ rất kính trọng anh.
Ngô Bình không khách sáo mà nhận ngay, sau đó dẫn Hanami Tsukihime rời đi.
Đến ngày thứ ba, anh đã về địa bàn của nhẫn hoàng Beni.
Sanamoba vẫn đứng yên một chỗ được ba ngày rồi.
Ngô Bình quan sát rồi bảo Hanami Tsukihime đập vỡ lớp thuốc bên ngoài da của cô ấy. Thuốc bôi trước đó đã khô cong, chỉ cần đập cái là vỡ.
Các mảnh thuốc vỡ rơi xuống, sau đó Hanami Tsukihime đã phải ngạc nhiên hô lên. Thì ra, sau lớp thuốc là làn da trắng ngần như tuyết cùng dung nhan tuyệt sắc của Sanamoba. Gương mặt này khiến Shimizu cũng phải lép vế.
Ngô Bình chờ ở bên ngoài, gần mười phút sau, Sanamoba đã thay đồ rồi đi ra cảm ơn anh: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo, nếu cô muốn cảm ơn tôi thì hãy giúp tôi một việc”.
Sanamoba: “Xin anh cứ nói”.
Ngô Bình: “Hanami Tsukihime là người của tôi, sau này cô hãy để ý đến cô ấy. Cô hãy tuyên bố ra ngoài là Hanami Tsukihime là người thân cận của cô”.
Sanamoba: “Chuyện này đơn giản, tôi sẽ làm ngay”.
Ngô Bình gật đầu: “Sau đó, cô hãy tiếp tục ngâm thuôc, hai ngày nữa sẽ khoẻ lại bình thường”.
Sanamoba mừng rỡ rồi liên tục nói cảm ơn anh.
Cô ấy chuẩn bị đi ngâm mình tiếp thì bên ngoài chợt có tiếng huyên náo, có người vào báo: “Thưa nhẫn hoàng, nhẫn hoàng Goto lại dẫn người đến tấn công chúng ta rồi”.
Sanamoba lập tức ra ngoài nghênh chiến.
Ngô Bình nói: “Cô cứ vào ngâm thuốc tiếp đi, để đấy cho tôi”.
Anh đi ra ngoài thì thấy có một tốp ninja đang xô xát với ninja của Sanamoba. Có một người đàn ông có con ngươi màu xám đang đứng trên không trung với khí tức bức người.